Đến tháng ba, trời ấm áp dần, tơ liễu đầy trời, hoa nở khắp thành Kim Lăng.
Trời ấm hơn, sức khỏe của Vệ Trường Lạc cũng dần hồi phục lại. Lý Phù Tô dìu nàng lên cổng thành, tận mắt nhìn đoàn người Vệ gia rời khỏi đế kinh.
Rốt cuộc, ở nơi hoàng thành xa hoa này, chỉ còn một mình nàng lẻ loi không nơi nương tựa.
Lý Phù Tô đưa nàng tới gian Tầm Mộng cư vừa dời đến cung Tiêu Phòng. Vệ Trường Lạc thấy nơi này giống hệt như trước kia, từ mấy cây đàn tỳ bà đến những bức tranh chàng vẽ nàng đều đầy đủ chẳng hề xê dịch gì, trong lòng chợt nhớ tới tháng ngày cơ khổ mà đầm ấm trước kia, nhất thời ngổn ngang trăm mối, chẳng biết buồn hay vui.
Lý Phù Tô cầm một bức thiếp chữ tới trước mặt nàng, tủm tỉm nói:
"Đây là bức thiếp ta cầm tay nàng viết nên, Kiều Kiều còn nhớ không?"
Vệ Trường Lạc cúi xuống nhìn, thấy trên giấy Tuyên vẫn còn in hằn dòng chữ đượm tình ý:
"Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vi kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt."
Nàng đưa tay vuốt ve dòng chữ ấy, bàn tay run lên.
Lý Phù Tô nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bao trọn bàn tay nhỏ nhắn ấy vào lòng. Chàng khẽ giọng nói:
"Chừng nào núi vẫn còn đất, sông chưa cạn, mùa đông không có sấm chớp, mùa hạ chẳng có tuyết rơi, trời đất chưa hợp làm một, Kiều Kiều còn chưa được lìa khỏi vi phu, nhớ không? Sau này phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phong-ky/257512/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.