".....Thật sự?"
Nữ hài tử dời tầm mắt đi, cười, "Ta nói đùa."
Chu Linh cũng cong cong môi.
Điểm cười này có chút lạnh.
Nàng nói sang chuyện khác: "Đói quá, nói nhanh chút, ngươi muốn ăn cái gì, ta gọi cho ngươi."
"Kỳ thật....."
"Lẩu thế nào?" Chu Linh tìm kiếm trên app, "Chúng ta gọi một nồi lẩu uyên ương, đúng lúc ở gần đây, gọi xong liền bắt đầu ăn, nhất định rất sảng khoái."
"Ừ, tốt."
An Điềm muốn nói, kỳ thật cô có thể nấu cơm.
Cô nấu cơm ăn rất ngon.
Gọi lẩu tới rồi, hai người ba chân bốn cẳng đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào: Dê béo, cua lớn, thịt bò sủi cảo, ngọt không cay, còn rau dưa các loại......
"Thơm quá đi........"
Mắt An Điềm trông mong mà nhìn thịt viên đang nhàn nhã bơi ngửa trong nước lẩu, "Muốn lập tức ăn."
"Nấu xong hẵng ăn, từ từ đã."
"Được rồi, ta trước làm việc khác vậy......."
Chu Linh thấy nàng ta lấy di động ra bắt đầu đánh chữ, trên mặt có tươi cười vui vẻ.
"Đinh" một tiếng.
Là âm thanh tin nhắn nhắc nhở quen thuộc mà đáng sợ.
Như là âm thanh đập vào tâm, làm máu toàn thân Chu Linh đều run lên một chút.
Nàng nhíu mày, chậm rãi mở di động lên, tâm tình đã trở nên nặng nề hơn.
"Ngươi vì cái gì không tới a."
"Thật không thú vị."
"Ta và Nhất Thần đặc biệt ngọt ngào ta đều có chút chán còn nghĩ muốn đổi khẩu vị đây, như thế nào ngươi là cái gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phu-ba-ta-tinh-ra-nguoi-ngay-sau-se-duong-ta/2248513/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.