Vì thế, ỷ vào điểm này, hằng ngày chính là:
“Bộ Hành, anh muốn uống nước!”
“Bộ Hành, cắt cho anh quả táo!”
“Bộ Hành, anh tới giờ uống thuốc rồi!”
“Bộ Hành, thuốc rất đắng, anh muốn hôn!”
Bộ Hành từ đầu còn phản ứng lại, nhưng đến giờ thì không quan tâm, xem như cô không nghe thấy, kệ Chu Mộ Tu cứ nằm một chỗ mà kêu cô.
Không ngạc nhiên khi có người nói, nam nhân luôn sống ấu trĩ như suy nghĩ của một đứa trẻ. Bộ Hành cũng dần dần chấp nhận tính anh.
Nhưng có người được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy cô không để ý tới mình, anh lại đến gần cô, ôm hôn cô rồi thò tay vào trong áo sờ sờ nơi nào đó, chỉ chốc lát lại bị cô dọa cho ăn sầu riêng.
Phòng trăng mật này không thoải mái lắm, Bộ Hành quyết định trốn ra ngoài, vừa cửa ra thấy con chó lớn màu vàng đang đứng vẫy đuôi hóng gió ở sân, cảm thấy có khi xuống chơi với nó còn dễ chịu hơn.
Hầu hết những người khách sáng sớm đều đi ra ngoài, nhà trọ rất yên tĩnh.
Bộ Hành vừa ăn táo vừa đi xuống cầu thang, đi vào đình hóng gió.
Trên bàn cờ đá, còn có hai ly trà đang uống dở, chắc lúc trước có người chơi cờ ở đây.
Cô ngồi hóng gió, vuốt tóc, không bị Chu Mộ Tu quấy rầy, cuối cùng đầu óc cũng thảnh thơi được chút.
Không lâu sau đó, Chu Mộ Tu cũng xuống dưới, tinh thần phấn chấn, ngoài giọng nói có chút như bị bóp nghẹt, thì bộ dáng không có biểu hiện gì của bị cảm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phu-ba/2113115/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.