*
Người đến chính là Triệu Đại Niên.
Hắn mặc một thân y phục vải thô màu nâu, mày rậm mắt to, ngũ quan vô cùng đoan chính, trên lưng còn đeo một cái giỏ trúc, đồ ăn buổi sáng mang theo đã bán xong.
Nhìn thấy hắn, Nghiên tỷ nhảy nhảy nhót nhót nhào tới, nhón mũi chân đưa lên trái cây cầm trong tay, "Cha, cho cha ăn."
Triệu Đại Niên sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Thật ngoan, Nghiên tỷ ăn là được rồi, cha không thích ăn cái này."
Ánh mắt của hắn trước sau đều rơi vào người Lý Uyển, thậm chí còn không nhìn thấy Lý Cẩn.
Từ lúc hắn tiến vào, gương mặt Lý Uyển cũng hiện lên ý cười.
Thần sắc Triệu Đại Niên có chút thấp thỏm, siết mười đồng tiền trong tay đưa cho Lý Uyển, "Cái này cho ngươi, để xem bệnh cho Cẩn ca nhi."
Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, vừa nhìn liền biết đã nắm một đường đi.
Lý Uyển lắc đầu, "Tiền của ngươi ta không dám lấy." Ngữ khí tuy không tốt, nhưng sắc mặt lại dịu dàng.
Nhìn thần sắc nàng mềm dần, cả người Triệu Đại Niên cũng trở nên hoạt bát, khóe miệng nhếch lên hết cỡ, "Kiếm tiền chính là để cho ngươi."
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà gặp một gương mặt mới, Lý Cẩn nhịn không được sờ sờ chóp mũi, cười hì hì liếc mắt nhìn Lý Uyển một cái, "Tỷ, đây chính là tỷ phu?"
*tỷ phu = anh rể
Lý Uyển hiện lên nét e thẹn khó nhận ra gật đầu một cái.
Triệu Đại Niên bị một âm thanh đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, quay phắt đầu lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phu-lang-cua-van-tho-san/1909814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.