Hà bá lệ tuôn như mưa: “Công tử, vì sao không đi?!”
“Ta không thể đi.” Nghiêm Lương lại nhấc kiếm lên, chậm rãi nói: “Kết cục hôm nay, đều là do ta xúi giục tổ phụ mà thành. Nghiêm gia hôm nay, ta phải gánh vác.”
“Ta là trưởng tôn của Nghiêm gia, ta không phải người tốt! Nhưng chí ít, cũng không thể là kẻ hèn nhát.”
Hà bá òa khóc nức nở.
Nghiêm Lương quát lên một tiếng: “Đi mau!”
Hà bá vừa khóc vừa quỳ lạy, sau đó đứng dậy.
“Đại công tử! Có tin tức của lão thái gia rồi!” Người kia mới nói được nửa câu, đã gào khóc quỳ sụp xuống: “Lão thái gia đã bị chặt đứt hai tay, áp giải vào đại lao của Cẩm y vệ! Hạ Bình cũng đến rồi, chúng ta trong ngoài đều đã bị bao vây! Ngay cả ngõ phía ngoài cũng không còn đường!”
Tứ chi Nghiêm Lương như bị rút cạn sức lực, hắn căng tai lắng nghe động tĩnh phía sau tường, hồi lâu mới nhớ ra hỏi: “Ai đã động thủ với tổ phụ?!”
“Nghe nói là phụ tử nhà Thẩm gia! Bọn họ đều đang ở trong cung, lão thái gia bị bọn họ lừa, trúng kế rồi! Hiện giờ đang cùng Hoàng thượng chờ trong điện Càn Thanh, chờ lão thái gia dẫn các quan tới nộp mạng!”
Nghiêm Lương lùi lại hai bước, vấp phải bậu cửa ngã khuỵu.
Một lão gia đinh đỡ hắn dậy, hắn đẩy người kia ra, đứng thẳng dậy: “Những người khác đâu?!”
“Toàn quân… tan tác cả rồi!”
Vô số lưỡi dao như đang cứa vào cổ họng Nghiêm Lương.
Hắn đứng dưới hiên nhà, tay cầm kiếm đưa lên mấy lần mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phu-tac-an-thanh-dong-tue/2846830/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.