Edit: Dờ
Lại một năm đông đi xuân đến, tháng Tư, Lâm Nguyễn chuẩn bị tốt nghiệp. Bạn bè xung quanh cậu đã bắt đầu đi tìm việc hoặc là về nhà kế thừa gia sản, cũng có không ít người tiếp tục đi du học nước ngoài.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân cùng mặc đồng phục học sinh màu đen, đứng dưới một gốc cây hải đường nở rộ những bông hoa vô cùng rực rỡ.
Một người bạn học chụp ảnh hộ hai người, trong ảnh không nhìn thấy sắc màu rực rỡ của hoa, nhưng lại tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.
Sau tiệc sinh nhật của Trạm Hi, nhân duyên của Lâm Nguyễn tốt dần lên, bạn bè đi trên đường gặp cậu cũng khách sáo chào hỏi mấy câu, cười nói xã giao, đi chơi hay tụ tập đều không quên rủ Lâm Nguyễn. Lúc kể lại cho Mạnh Chân, Lâm Nguyễn cảm thán một câu, tu dưỡng đạo đức không khiến con người ta có được thanh danh, nhưng thân phận địa vị thì có thể.
Mạnh Chân nghe xong, bảo cậu đã chiếm hời lại còn vờ khoe mẽ.
Lâm Nguyễn nhận lại máy ảnh từ tay bạn học, cái máy ảnh này là của Thế Ninh, anh có sở thích chơi máy ảnh máy hát và các thứ đồ linh tinh.
"Tốt nghiệp xong cậu tính làm gì?" Lâm Nguyễn hỏi Mạnh Chân.
Mạnh Chân chậm rãi nói: "Anh trai muốn tớ học kinh doanh như anh ấy, nhưng cha tớ thì muốn đưa tớ ra nước ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phuc-tan/1425701/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.