🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Chước ngẩn người, viện cớ buột miệng: "Nhưng ta là Pháp Tu mà."

Ngũ Cảnh Lịch cũng mờ mịt, hiếm khi thấy một sư muội thiên tư võ mạch tốt như vậy mà linh mạch lại nát bét, thế mà lại có chí làm Pháp Tu? Đầu óc có vấn đề à? Bị chập mạch ở đâu ư?

Chốc lát sau, Ngũ Cảnh Lịch gạt phăng ý nghĩ này, tiếp tục thuận theo lời đối phương khuyên nhủ: "Đến Đệ Nhị Vực, ngươi vẫn có thể luyện linh quyết. Toàn bộ sư huynh sư tỷ Đệ Nhị Vực đều có thể làm bạn luyện tập với ngươi, ngươi muốn chọn ai cũng được."

"Ngươi có nghe nói về Tô Chước chưa? Nàng ấy chính là Linh Võ song tu đó. Nếu không phải... Haiz, dù sao thì nàng ấy vốn đã quá mạnh rồi, chỉ với võ mạch thất giai mà có thể một chọi hai, g.i.ế.c sạch thánh tử và thánh nữ của thánh địa. Nếu sư muội có thể vào Đệ Nhị Vực, tương lai chắc chắn sẽ không thua kém nàng ấy đâu."

Thiếu niên tận tình khuyên bảo.

Mặc dù cách chiến đấu và suy nghĩ của Lạc Cửu Cửu rất kỳ lạ nhưng không sao cả. Đệ Nhị Vực bọn họ chỉ thích người đánh giỏi, lại còn đáng yêu và chăm chỉ nữa. Nếu đến Đệ Nhị Vực của bọn họ, chắc chắn sẽ được cưng chiều.

Điều quan trọng nhất là… Đệ Nhị Vực chẳng có nổi một sư muội! Đây đúng là một vấn đề nan giải. Nếu hắn ta có thể giải quyết chuyện này, vậy thì chẳng khác nào trở thành anh hùng trong lòng đám đệ tử trẻ tuổi Đệ Nhị Vực rồi… Kéo thêm vài tráng đinh cũng có sao đâu?

Tô Chước hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại rẽ sang hướng này, nhất thời á khẩu: "Chuyện này..."

Việc đào người của Đệ Nhị Vực có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.

Hóa ra việc đào góc tường đã khắc sâu vào gen của người Vô Minh Thần Tông.

Nhưng mà dùng nàng để dụ dỗ nàng đổi nơi công tác là hành vi gì vậy?

Nghe vậy, Ngũ Cảnh Lịch chỉ cho rằng nàng một lòng muốn tu luyện linh mạch. Dù sao thì rèn luyện võ mạch vừa khổ cực lại vừa khó thấy hiệu quả ngay lập tức, có thể nói là tốn công vô ích. Nếu không phải vì linh mạch kém quá xa so với võ mạch, thì người bình thường chắc chắn sẽ không chọn con đường này.

"Lạc sư muội, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ. Ta biết sau này ngươi chắc chắn có thể vào nội môn, nhưng đến Đệ Nhị Vực vẫn là lựa chọn thích hợp nhất cho ngươi. Ta mới đến đó được mấy tháng, mặc dù có vài người nói chuyện khó nghe nhưng đánh một trận là xong thôi. Cực kỳ hợp với người thích đánh nhau..."

"Đi thôi."

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời hắn ta. Một thiếu niên từ trên núi đi xuống, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Ngũ Cảnh Lịch nheo mắt, chưa từng gặp người này bao giờ: "Đây là..."

Tô Chước cũng chỉ vừa nhận ra người nọ qua giọng nói, nhất thời có hơi căng thẳng: "Đây là sư huynh của ta..."

Lão Bát huynh ngàn vạn lần đừng có ra tay đó nha!

Ngũ Cảnh Lịch lập tức hiểu ra, bộ dạng này, là đệ tử của Tạp Dịch Phong à?

Tô Chước ra sức kéo vạt áo Mục Dự Chu, kéo hắn ra sau lưng mình, dùng thân mình ngăn cách hai người.

"Tạm biệt Ngũ huynh, ngươi về đi, ta không tiễn."

Nàng chân thành khoát tay.

"Ồ, tạm biệt, ngươi cố thi thật c..." Cẩn thận.

Ngũ Cảnh Lịch còn muốn khuyên nàng gia nhập Đệ Nhị Vực, nhưng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm khó tả.

Mối đe dọa dường như đến từ vị thiếu niên không mấy nổi bật kia.

Ngũ Cảnh Lịch nhìn vào mắt hắn rồi lại dời đi, bỗng nhiên bừng tỉnh, người được Lạc Cửu Cửu gọi là sư huynh sao có thể là người đơn giản được!

Đây chẳng phải là đệ tử quét rác sao?

Không hổ là Vô Minh Thần Tông, gian nan lắm hắn ta mới có được tí danh tiếng lại chịu đả kích nặng nề, ngay cả Tạp Dịch Phong cũng không hề đơn giản...

Sau khi Ngũ Cảnh Lịch rời đi, Tô Chước mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp tục đi dọc theo đường núi, Tô Chước hỏi: "Bát sư huynh, sao huynh lại dịch dung thế này?"

"Dịch dung vui mà. Sau này ta cũng thường xuyên ra ngoại môn chơi." Mục Dự Chu trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.

Người dụ dỗ sư muội ở khắp mọi nơi, các sư huynh thật là khinh địch quá rồi.

Tô Chước: "?"

Nàng bước nhanh hơn hai bước, cố ý chuyển chủ đề: "Ơ sư huynh, hôm nay huynh đến đón muội à? Phí thời gian quá, mau về tu luyện thôi..."

Mục Dự Chu chỉ cần một bước đã chắn ngay trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống, nhất quyết bắt nàng đồng ý: "Tiểu Cửu, không phải muội thích đi chơi ở ngoại môn sao? Huynh cũng muốn."

Tô Chước lập tức véo má hắn, kéo sang hai bên, khuyên nhủ hết lời: "Đừng nghịch nữa! Cả một cái Đệ Cửu Vực to đùng còn chưa đủ cho huynh chơi sao?"

Một tên Trúc Cơ kỳ như nàng lăn lộn ngoại môn thì thôi, một kẻ Di Sơn cảnh như lão Bát đến góp vui làm gì? Định vào thôn tân thủ bắt nạt tôm tép à?

"Huynh muốn chơi ở ngoại môn, sư muội dẫn huynh đi đi..." Mục Dự Chu hờ hững lẩm bẩm, với khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể trở thành người đại diện cho giới giải trí ở thời hiện đại, nói ra những lời chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi.

Tô Chước: "..."

 

Đứa trẻ này, chẳng lẽ khi bế quan trí lực không phát triển hay sao?

Tô Chước nghĩ ngợi: "Phải được Nhị sư huynh đồng ý mới được. Lão Bát, 'Niết Bàn Lôi Độn' của huynh luyện thành chưa mà đã nghĩ đến chuyện đi chơi rồi..."

Nghe vậy, Mục Dự Chu ngừng thở, biểu cảm cứng đờ, nhớ đến đống bài tập chưa hoàn thành chất như núi, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Suýt nữa quên mất sư muội là một kẻ cuồng tu luyện.

Trước đây còn có lão Thất cùng hắn thi xem ai tệ hơn thì không sao, hai người đều ỷ mình nhỏ tuổi mà giở trò lưu manh, bây giờ lại bị Tiểu Cửu rút củi đáy nồi rồi.

Tô Chước nhìn hắn với vẻ thương hại, vỗ vai hắn: "Cố lên nhé sư huynh."

Dù sao thì Nhị sư huynh cũng không bao giờ đồng ý đâu.

Nếu không, mấy sư huynh nhỏ tuổi ham chơi như vậy, muốn đến thì đã đến từ lâu rồi, sao phải đợi đến hôm nay.

...

Về đến Tụ Linh Phong, không nghe thấy Bát sư huynh nhắc lại chuyện đi chơi nữa, Tô Chước thở phào nhẹ nhõm.

Thế là nàng chủ động tìm chuyện: "Bát sư huynh, nghe nói huynh chỉ dùng có ba ngày là đã luyện thành một môn linh quyết siêu khó, có thật không?"

Mục Dự Chu im lặng một lúc: "Thật."

Tô Chước cổ vũ: "Lợi hại vậy."

Mục Dự Chu cứng đầu: "Đương nhiên, trong vòng ba ngày vượt qua được cửa của sư huynh, năm ngày sau cho sư phụ xem là được."

Lần này kỳ hạn trì hoãn là ba ngày.

Hắn hiểu rồi.

Tô Chước khoát tay: "Muội đi tu luyện đây."

Nàng vui vẻ rời đi.

Mục Dự Chu ngửa đầu nhìn trời, cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào, không hiểu tại sao có người có thể cười tươi trước cửa phòng tu luyện.

Rốt cuộc Tiểu Cửu đam mê tu luyện đến mức nào vậy!

Tô Chước thật sự rất thích tu luyện. Trên đời này, những việc bỏ công sức ra là có thể thấy thành quả rất ít, tu luyện chính là một trong số đó. Dù đôi khi tiến bộ không nhiều nhưng ít nhất cũng có chút tiến triển.

Nàng lo lắng nhất chính là mấy sư huynh nhỏ tuổi. Nếu nói những sư huynh lớn tuổi hơn còn được xem là trầm ổn, thì ba vị sư huynh trước nàng chính là mấy đứa nhóc nghịch ngợm chỉ sợ thiên hạ không loạn, ỷ vào thiên phú tốt mà thường xuyên lười biếng không tu luyện.

Cũng may có nàng làm tấm gương so sánh, nên mấy vị này thường xuyên phải gồng mình giả vờ cần cù.

Thực tế thì cũng cần cù hơn trước kia nhiều.

...

Tô Chước vội vã chạy đua với thời gian, nhưng cũng không thể thăng lên Trúc Cơ ngũ trọng trước khi Bí Cảnh Thí Luyện bắt đầu.

Tiến giai hình như thật sự không đơn giản như vậy.

 

Nghĩ đến nền tảng của mình vốn dĩ không vững chắc, Tô Chước vẫn không dùng đan dược phụ trợ để tiến giai.

Ngày Bí Cảnh Thí Luyện mở ra, Tô Chước rời khỏi phòng tu luyện vào giờ mão.

Bầu trời vừa tờ mờ sáng, những tán cây xanh um tạo thành từng mảng bóng râm, trong tiếng chim hót ve kêu, Tô Chước trông thấy đám thú nhỏ dậy sớm, tiện thể chào hỏi: "Ta sắp ra ngoài năm ngày đây, các ngươi tự chơi nhé."

Một con khỉ nhỏ nhảy lên vai nàng, kêu chi chi hai tiếng.

Trên đầu nó có một mảng lông hơi khác màu, ánh sắc vàng kim vẽ thành hình dáng tựa như đuôi phượng hoàng. Ngay khi Tô Chước chú ý đến điểm này, nàng cũng phát hiện ra... Lông khỉ đã dính đầy trên vai mình.

Tô Chước: "..."

Sao còn rụng lông nữa vậy?

Tô Chước phủi phủi vai mình, khỉ nhỏ lại nghiêm túc sờ soạng vai nàng một lần.

Bộ võ phục đen tuyền của đệ tử ngoại môn lại dính thêm ít lông tơ mờ mờ.

Thật là nghịch ngợm!

Thôi kệ.

Dù sao nàng cũng không bị dị ứng, Tô Chước dứt khoát không để ý nữa, đưa nó về lại trên cây: "Tạm biệt."

Khỉ nhỏ vẫy tay với nàng, nhìn theo bóng nàng cưỡi pháp bảo rời khỏi Tụ Linh Phong.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.