Đúng là chỉ thế, chỉ là muốn và tham mới nảy sinh ra ɖu͙ƈ vọng. Dương Chấn Phong không mang bất kỳ cảm xúc nào khác khi đang hôn người vợ cưới hỏi đàng hoàng của mình, anh chỉ là đang làm mọi thứ theo men say và hooc mon đàn ông của mình đem tới.
Trịnh Mỹ Duyên không sợ hãi Dương Chấn Phong hôn cô, cũng không sợ hãi anh ta đang mân mê cơ thể của cô nhưng cô biết bản thân không thể để giữa mình và anh ta xảy ra quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Cô lo sợ là sợ ở việc sẽ mang thai, nếu không may dính vào thời kỳ rụng trứng thì rất có khả năng.
"Dương Chấn Phong anh dừng lại!" Trịnh Mỹ Duyên thốt lên trong hơi thở đang tăng dần của cô.
Dương Chấn Phong thả hai tay của Trịnh Mỹ Duyên nhưng lại ngồi đè lên đùi của cô ép cô lại để khỏi có thể ngồi dậy. Gương mặt của Dương Chấn Phong đỏ hồng hai bên gò má, anh giật cái cà vạt kéo một phát vứt xuống sàn, tiếp đến là áo khoác, áo sơ mi, và cuối cùng là nới dây nịch, tháo khóa quần.
Trịnh Mỹ Duyên bị ở chân nên không dùng chân được, khi Dương Chấn Phong đang xử lý quần của mình thì cô năm lấy cái gối ném vào mặt của anh ta: "Anh tỉnh lại không hả?"
Dương Chấn Phong bị ném gối lại càng hăng máu lên, quần đã cởi tụt, như vậy đủ để tấn công người phụ nữ đanh đá kia. Anh nắm chân Trịnh Mỹ Duyên tách ra rồi úp người mình xuống. Bị đụng chạm vào phần nhảy cảm Trịnh Mỹ Duyên rùng mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tam-anh-yeu-em/1498503/chuong-79-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.