Đêm hôm đó, cái đêm mà nhà họ Trịnh nháo nhào cả lên thì cũng là hôm mà Dương Chấn Phong đang mười sống một chết.
Bà Trúc Anh tỉnh lại thì được Khiết Như đỡ đi thăm con trai. Bà vô thấy con thì khóc ơi là khóc, khóc đó rồi lại ngất ra đó.
Chị Khiết Như một lần nữa lại phải đi chăm sóc cho mẹ, mẹ là người yếu đuối nên gặp tình cảnh này mẹ chịu không có nổi.
Trong phòng bệnh còn lại mỗi bà nội ngồi trong đấy với Dương Chấn Phong. Bác sĩ cũng đã căn dặn người nhà hạn chế thăm cùng lúc vì sẽ làm ngột ngạt cho bệnh nhân.
Nội nắm tay của Dương Chân Phong, xoa những ngón tay của cháu trai, nội vừa làm vừa nói: "Con đấy, ngủ suốt từ lúc nội vô đến giờ. Con giận nội vì nội hay chửi con nên mới ngủ mãi không thèm nhìn mặt nội chứ gì? Nội mắng thế thôi chứ nội thương con mà! Con mau dậy đi, mẹ, vợ, rồi chị con đang chờ ngoài kia kìa. Ngủ gì mà ngủ mãi thế."
Nội nói, nước mắt xót xa của nội rơi xuống nhưng môi nôi vẫn mỉm nụ cười vẫn xem như cháu bà chỉ đang ngủ.
"Con dậy đi, dậy rồi muốn gì nội cũng cho. Nhá!"
Trịnh Mỹ Duyên khi nãy đã nghe tin mẹ của mình giết chết Phan Hồng Nga, và cũng nghe được tin bà đã tự sát. Mẹ vì cô mới liều mạng, bất chấp hi sinh cho cô. Cô hiểu lòng mẹ nhưng mẹ lại nhẫn tâm để lòng cô tan nát.
Trước khi đi nhận thi thể của mẹ, Mỹ Duyên đến trước cửa phòng của Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tam-anh-yeu-em/446138/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.