Thời cổ đại, đa số rượu đều được lên men từ ngũ cốc, số độ rất thấp, cho nên mới nói là rượu nhạt. Trong sách viết cái gì mà uống rượu bằng chén lớn, há miệng to ăn thịt, các tráng sĩ hoặc là một hơi cạn sạch hai mươi chén, hoặc là trực tiếp cầm bình rượu uống, nghe thật là hào khí can trường, thật ra họ đều không say, có bản lĩnh thì nâng hai mươi chén rượu 50-60 độ lên uống thử xem?
Nhưng bình rượu này của Thái Hậu nương nương thì khác, nó rất nặng! Chẳng khác nào rượu trộn với cồn. Nó là rượu ngon, tuy rất gay mũi, nhưng thật sự rất tinh khiết thuần hương. Nhưng Diêu Hỉ ngàn vạn lần cũng không muốn uống. Cho dù bình rượu này vừa quý vừa khó có được, vừa thơm vừa có dư vị vô tận, nàng vẫn không muốn uống là không muốn uống.
Thái Hậu nương nương đã nhấp ít rượu trong cái chung chỉ nhỏ bằng móng tay cái của ngài ấy, cho dù Diêu Hỉ không tình không nguyện, nhưng dưới dâm uy của Thái Hậu áp bách, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu mà đặt môi lên miệng chén, vừa nhắm mắt vừa động viên bản thân, hé miệng rót hết rượu vào trong cổ họng!
"A a a —— cay cay cay cay cay cay ——" Diêu Hỉ mới uống hai ngụm đã bị ép phải bỏ chén xuống, lè lưỡi ra không ngừng dùng tay quạt quạt. Nàng không uống nổi, rượu mạnh vừa thiêu đốt cổ họng vừa nóng bụng, chẳng khác gì nuốt một con dao.
Ấn tượng về rượu của một người thích uống rượu và không thích uống rượu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815351/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.