Trước khi cửa cung đóng lại, những người trong cửa hàng đã truyền tin tức vào cung, họ đều nói đã tìm cả ngày nhưng không tìm thấy người nào giống như trong bức họa.
Lưu Phương cô cô dẫn người đến đất phong của Long Nghi công chúa, có điều cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất ba ngày, hơn nữa việc lục soát phủ của trưởng công chúa cũng phải mất công sức, chỉ sợ đến bốn, năm ngày cũng vẫn chưa về được.
Vạn Tất vốn đang ngóng trông trước đêm nay có thể nhìn thấy Diêu Hỉ, kết quả mãi đến tận đêm khuya, trong noãn các quạnh quẽ vẫn chỉ có một mình nàng.
Sáng nay nàng được Minh Thành Đế đút cho chút cháo, bữa trưa và bữa tối lại không ăn. Nàng cũng không cảm thấy đói, cảm giác trống rỗng không phải đến từ bụng mà đến từ trái tim. Sau khi biết Diêu Hỉ không sao, sự lo lắng trong lòng Vạn Tất đã bớt đi vài phần, chỉ là theo thời gian trôi đi, nỗi nhớ của nàng càng ngày càng đậm, nàng tính lại thật kỹ, thật ra Diêu Hỉ chỉ mới rời xa nàng một ngày mà thôi.
Nhưng nàng đã sắp phát điên rồi.
Vạn Tất tự nhận mình là người đủ kiên cường để chống đỡ được chuyện này. Ngay cả nàng còn khó chịu đến mức như vậy, với tính tình yếu đuối của nha đầu Diêu Hỉ kia, những ngày tháng rời xa nàng chắc chắn sẽ dày vò vô cùng.
***
Ban ngày Diêu Hỉ đã ngủ ở trong xe ngựa suốt dọc đường đi, ban đêm nàng tắm gội xong, nằm trên giường trong phòng khách liền tỉnh táo đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815470/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.