"Lắc đầu là có ý gì?" Vạn Tất cọ chóp mũi Diêu Hỉ rồi đau lòng hỏi: "Là không đau, hay là không muốn?" Lúc nói chuyện đã rút tay về.
Diêu Hỉ nắm lấy cái tay vừa mới rời đi của nương nương, xấu hổ kéo về chỗ lúc nãy, dùng giọng nói không thể bé hơn mà nói: "Không đau...... Nương nương đừng ngừng lại......"
Nghe Diêu Hỉ nói như vậy, Vạn Tất không khách khí nữa. Rất nhanh, noãn các đã truyền đến tiếng hít thở dồn nén của hai người và tiếng nước trộn lẫn với nhau.
Bên ngoài tấm bình phong, các cung nữ vẫn đang tiếp tục rửa sạch tẩm điện, Diêu Hỉ không dám phát ra âm thanh nên cắn chặt hàm răng
"Hé miệng." Vạn Tất dùng lưỡi để đẩy bờ môi đang mím chặt của Diêu Hỉ ra.
Diêu Hỉ cắn môi, vạn phần thống khổ lắc đầu, nàng sợ một khi há miệng sẽ không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ. Bên ngoài bình phong đều là người quen đấy! Mọi người đều hầu hạ bên cạnh nương nương, sau này còn gặp mặt nhau lâu dài, nàng thật sự không thể mất mặt như vậy được.
Vạn Tất cười xấu xa tăng thêm ngón trỏ cũng đưa vào, ngón cái xoa xoa hạt đậu nhỏ của Diêu Hỉ, ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng móc lên trên...
Diêu Hỉ bị sự kích thích luân phiên hạ gục đến mức phát điên, nàng ưỡn thân thể lên, trong mê say nàng hé miệng thở ra một hơi.
Vạn Tất thừa cơ duỗi đầu lưỡi đi vào, triền miên không dứt với Diêu Hỉ. Nàng biết Diêu Hỉ cố kỵ cung nữ ngoài tẩm điện, ngoài việc thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815498/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.