Tô Hoàng Hậu ném roi xuống, đưa mắt ra hiệu với ma ma, sợ Long Nghi ở ngoài phòng sẽ nghe thấy, nàng đè thấp giọng nói rồi nói với Song Lan: "Cầm đi. Đây là thuốc mà ngươi nhờ bổn cung mang đến."
"Dạ." Song Lan giơ hai tay nhận lấy bình thuốc ma ma đưa cho. Bôi bình thuốc này vào người, trên người sẽ nổi lên những vết đỏ như bị đánh, nhưng thật ra nó không đau không ngứa, vệt đỏ dễ nổi lên nhưng tan cũng rất nhanh, có điều để lừa gạt công chúa điện hạ thì không thành vấn đề.
"Ngươi làm sao mà biết bình thuốc này? Đã đọc y thư rồi sao?" Tô Hoàng Hậu có chút ngoài ý muốn. Nàng thậm chí còn cảm thấy may mắn vì nha đầu Diêu gia sinh rất muộn, nếu nó sinh sớm mười mấy 20 năm, với tài mạo tâm cơ của nha đầu này, nó có thể câu dẫn Hoàng Thượng đến mức phế hậu lập người khác cũng nên.
Song Lan cúi đầu giấu mối lộ vụng nói: "Bẩm nương nương, lúc Song Lan ở trong nhà vừa khéo đã dùng bình thuốc này. Nó rất có tác dụng trong việc đuổi côn trùng, nhưng sẽ để lại dấu vết." Câu này của nàng cũng là nói thật, có điều không phải nàng đã dùng bình thuốc này mới biết được, mà là nàng đọc trong y thư thấy được loại thuốc này, nảy sinh sự tò mò nên mới dùng.
"Vậy thì thật là vừa khéo. Ngươi và ma ma ra phía sau bôi thuốc đi." Tô Hoàng Hậu cười dịu dàng hiền từ với Song Lan, sau đó nàng nói với tiểu cung nữ bên cạnh: "Gọi Nghi nhi vào đây.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/305812/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.