Không tả nổi khác biệt ấy ra sao.
A Lê vẫn là A Lê ngày nào cùng lớn lên với bọn họ ở phố Chu Phúc, vẫn cùng nhau cười đùa náo nhiệt, vẫn e lệ đỏ mặt thầm thì những chuyện riêng chỉ con gái mới tâm sự cùng nhau.
Sự khác biệt có lẽ nằm ở khí chất trải qua năm tháng mài giũa trên người nàng.
Người ta thường nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, giờ đây khí chất nơi A Lê có chút giống với thiếu niên Hoắc Giác năm xưa ở phố Chu Phúc.
Họ vẫn còn nhớ khi xưa A Lê biết Tiết Chân cũng thích Hoắc Giác, trong lòng nàng tự ti vô cùng. Nàng cảm thấy mình không bằng Tiết Chân là con gái Sơn trưởng, còn vì thế mà nảy sinh ý chí học tập luyện chữ, cũng không biết làm hỏng bao nhiêu cây bút lông.
Nhưng A Lê bây giờ đã không còn như trước nữa. Vừa rồi nghe nàng nói về Vệ Cẩn, giọng điệu đã chẳng còn là A Lê ngày nào dè dặt yêu mến thiếu niên Hoắc Giác.
Trương Oanh Oanh và Lưu Yên nhìn nhau mỉm cười, có chút cảm thán, nhưng phần nhiều là vui mừng cho A Lê.
Trương Oanh Oanh mỉm cười nhìn Khương Lê, nói: “A Lê, giờ khí phái của cô còn hơn cả Trương lão phu nhân ở phủ Viên ngoại!”
Lưu Yên cũng hiếm khi trêu chọc: “Cũng hơn cả phu nhân Huyện lệnh mới đến.”
Trương lão phu nhân đã quá ngoài năm mươi tuổi, phu nhân Huyện lệnh mới đến cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi.
Khương Lê phồng má, nói: “Ta trông già dặn đến thế sao?”
Nói xong nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605300/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.