Giữa đêm khuya thanh vắng, căn phòng tối om lặng ngắt như tờ.
Tiểu cô nương trong lòng đã say giấc nồng, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Vệ Cẩn khẽ khép mắt, trong bóng tối mập mờ, dường như lại trở về đêm tuyết rơi dày đặc năm nào.
Kiếp trước, năm Thành Thái thứ mười lăm, Thành Thái Đế bị Huệ Dương Trưởng công chúa ám sát, được hắn cứu sống, trở thành một phế nhân sống dở chết dở, bị hắn giam lỏng tại Càn Thanh điện.
Đại Hoàng tử Chu Hoài Húc giám quốc, năm sau đăng cơ kế vị, đổi niên hiệu là Càn Phong, Vương Thái Hậu buông rèm chấp chính.
Năm Càn Phong thứ nhất, cha nuôi cùng Như Nương rời khỏi Thịnh Kinh, còn hắn kế nhiệm cha nuôi trở thành Đông Xưởng Đốc công.
Khi đó hắn mới hai mươi bảy tuổi, nhưng đã là Hoắc Đốc công quyền khuynh triều dã.
Đêm ba mươi Tết năm ấy, hắn xuất cung đến quán rượu Dương Ký trên phố Thuận Lạc.
Ngoài quán rượu vẫn treo lá cờ đề chữ “Dương”, nhưng bên trong trống rỗng, đã sớm không còn một bóng người.
Sau khi phủ Định Viễn Hầu bị tru di cửu tộc, Dương Huệ Nương cùng Khương Lệnh rời khỏi Thịnh Kinh.
Hắn mua lại quán rượu, nhưng chưa từng mở cửa buôn bán. Chỉ thỉnh thoảng sai người vào dọn dẹp, bàn ghế bên trong vẫn giữ nguyên như cũ.
Tuyết rơi lả tả, hắn đứng trên bậc thang quán rượu, khẽ vuốt cây phất trần trên tay, khẽ nói: “A Lê, quán rượu vẫn còn đây.”
Hắn thay nàng giữ gìn quán rượu, phòng khi một ngày nào đó nàng trở về, sẽ không tìm thấy nơi mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605303/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.