Vào giờ Dậu năm khắc, đúng lúc đoàn người của Hoắc Giác đi qua cổng thành, một tên thám tử lặng lẽ rời khỏi cổng thành, đi về phủ Tham nghị.
Trong phủ Tham nghị, Lăng Nhược Phàm mặc áo gấm trắng thêu vàng, tay cầm một cuốn binh thư, ngồi yên lặng trong thư phòng, mỉm cười nghe trợ tá báo cáo tình hình ở Nam Thiệu.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tên thám tử bước vào, chắp tay cung kính nói: “Đại nhân, vừa rồi có một đoàn thương nhân bán rượu đi vào từ ngoại thành. Thuộc hạ thấy không có gì bất thường, chỉ là hiện tại đang là thời điểm đặc biệt nên muốn báo cáo cho đại nhân một tiếng.”
Lăng Nhược Phàm đặt cuốn binh thư xuống, gương mặt anh tuấn thanh tú nở một nụ cười nho nhã, nói: “Các ngươi đã biết mấy ngày này là thời điểm đặc biệt thì cũng nên biết phải làm thế nào.”
Tên thám tử nghe vậy lập tức nghiêm mặt lại, nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Mấy trợ tá của phủ Tham nghị nghe thấy lời Lăng Nhược Phàm, trong lòng đều run sợ.
Trong hai tháng qua, những người từ nơi khác đến Thanh Châu, kẻ chết thì chết, kẻ mất tích thì mất tích, tất cả đều do vị Tả Tham nghị ôn văn nhã nhặn trước mặt này ra lệnh diệt khẩu.
Thủ đoạn này quả thực là tàn nhẫn độc ác.
Hiện tại Thanh Châu dưới sự kiểm soát của Lăng đại nhân và Tần Tướng quân đã vững như thành đồng, hơn nữa động tĩnh ở Nam Thiệu được giấu kín, hầu như chẳng ai có thể phát hiện ra điều bất thường,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605350/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.