Rằm tháng tám, hiếm khi cung đình không tổ chức yến tiệc.
Vị Thành Thái Đế vốn thích quân thần cùng vui, trong ngày lễ đoàn tụ sum vầy này, lại mơ màng nằm trong điện Thừa Loan, mặt mày tái nhợt, hỏi Vương Quý phi hết lần này đến lần khác: “A Loan, nàng nói trên đời này thật sự có báo ứng không?”
Thân thể ông ta ngày càng yếu đi, mắt mỗi ngày một mờ dần, tai luôn nghe thấy tiếng Phụ hoàng quở trách ngày xưa, còn có câu hỏi của Huệ Dương đứng dưới bậc ngọc trong ngày lễ Càn Minh hôm ấy: “Hoàng huynh, huynh có tin báo ứng không?”
Báo ứng?
Báo ứng gì chứ?
Trước kia ông ta không tin, năm mười hai tuổi đã từng giết người, một tiểu thái giám có dung mạo thanh tú phụ trách quét dọn trong cung của mẫu phi.
Tuy là vô tình giết, nhưng dù sao cũng là một mạng người.
Vốn dĩ ông ta là Hoàng tử tôn quý, giết rồi thì đã sao, dù sao trong cung này, những tiểu thái giám cung nữ chết vô cớ như vậy đâu có ít?
Chỉ là từ nhỏ ông ta không được Phụ hoàng yêu thích, sống trong cung luôn phải thận trọng từng li từng tí. Lần đầu tiên tay dính máu người, ông ta cũng có phần hoang mang, sợ bị Phụ hoàng quở trách, sợ tiểu thái giám đó hóa thành ác quỷ đòi mạng.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Mẫu phi vội vã trở về điện Xuân Hòa, bình tĩnh xử lý thi thể của tiểu thái giám, còn ôm ông ta vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, mẫu phi đã xử lý hết rồi, sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605358/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.