Ánh trăng lung linh, nước sông lấp lánh.
Trên dòng sông dài, thuyền lắc lư, ngay khi Khương Lê chạm môi Hoắc Giác, một chiếc thuyền hai tầng sang trọng và lộng lẫy lướt qua một bên.
Hồ Ngọc Nhã rót một ly rượu cho vị lang quân lạnh lùng trước mặt, dịu dàng nói: “Cha nói những người trong Binh Bộ các huynh ai cũng như cái thùng rượu, rượu này là ta đặc biệt sai người nấu đấy, huynh nếm thử xem có ngon không?”
Tuyên Nghị hạ mắt nhìn chén rượu trên bàn, đôi mắt u ám thoáng chút giãy giụa.
Mấy ngày trước, phụ thân đột nhiên rời khỏi Thịnh Kinh, đến Túc Châu.
Trước khi đi, phụ thân gọi hắn ta vào thư phòng, nhìn hắn ta một hồi lâu không nói gì, lúc lâu sau mới thở dài, nói: “Nghị nhi, hiện tại phủ Định Viễn Hầu và phủ Binh bộ Thượng thư đã định hôn ước, tháng năm năm sau con và Hồ Đại nương tử sẽ thành hôn. Hồ Thượng thư được Lăng Thủ phụ coi trọng, làm con rể của ngài ấy, tương lai con ắt sẽ vươn xa vô hạn.”
“Ngày mai phụ thân sẽ khởi hành đi Túc Châu, chuyến đi này là một nước cờ phá thế, nếu thành công, ngày phủ Định Viễn Hầu khôi phục vinh quang ngày xưa sẽ chỉ nằm trong tầm tay.”
Tuyên Nghị không biết phụ thân đến Túc Châu để làm gì, chỉ mơ hồ cảm thấy, chắc chắn chuyện đó là không thể nói ra.
Tuyên Nghị nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên cảnh phụ thân cố chống đỡ chân bệnh, thừa dịp đêm tối rời khỏi Thịnh Kinh.
Hắn ta nghiến chặt răng, khi mở mắt ra, vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605363/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.