Vào đêm khuya, sương lạnh phủ kín núi rừng, nhiệt độ xuống thấp nhanh chóng.
Trong chùa có vài dãy nhà trúc dành cho khách thập phương nghỉ lại, nam nữ phân chia rõ ràng.
Cả ngày mệt mỏi, ai nấy đều đã thấm mệt, tắt đèn đi ngủ từ sớm.
Lúc Khương Lê ôm Dương Huệ Nương ngủ say, tại một gian nhà trúc khác, Hà Chu lặng lẽ trở về dưới bóng đêm. Vừa thấy Hoắc Giác, hắn ta khẽ nói: “Tô đại phu đã ở lại Dược Cốc rồi.”
Hoắc Giác khẽ nhướn mày: “Viên Thanh đại sư thực sự giữ Tô bá lại?”
Hà Chu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thuộc hạ còn gặp một người ở Dược Cốc, người đó… chính là Thế tử phủ Định Viễn Hầu, Tuyên Nghị.”
Ánh mắt Hoắc Giác trầm xuống: “Hắn đến tìm Viên Thanh đại sư trừ tà?”
Hà Chu cau mày, đáp: “Không phải, lúc thuộc hạ đến vừa hay nghe thấy Viên Thanh đại sư đuổi Tuyên Thế tử ra khỏi Dược Cốc.”
Sắc mặt vị Thế tử kia lúc ấy vô cùng khó coi, nhưng sắc mặt Viên Thanh đại sư còn khó coi hơn, cầm cây chổi chỉ vào Tuyên Nghị quát:
“Trên đời này làm gì có thuốc nào khiến ngươi quên sạch sẽ một người! Ngươi nói ngươi mơ thấy mình bị ép quên một người. Tăng gia nói cho ngươi rõ, chuyện này, hoặc là ngươi bị hoang tưởng, hoặc là kiếp trước ngươi gây nghiệp chướng, giờ báo ứng đến rồi!”
Nói xong, cửa trúc “ầm” một tiếng đóng sập lại.
Tuyên Nghị đứng ngoài cửa, bị mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng.
Với tính tình của hắn ta, nếu là ngày thường, có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605413/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.