Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn lắc đầu nói: "Anh chưa nói với bọn họ."
" Cái này... Thi đại học cũng không phải là việc nhỏ, anh đừng coi làm trò đùa, nghiêm túc suy xét rõ ràng!" Trong mắt Tiểu Thỏ khiếp sợ nhìn anh, chỉ cảm thấy hôm nay mìn chịu đủ loại trùng kích, thật sự là không ít.
"Ha ha..." Sau khi Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô nhịn không được bật cười, anh đưa tay sờ sờ đầu lông xù của cô, cười nói: "Lời này từ trong miệng em nói ra, tại sao liền cảm giác không được tự nhiên như thế a?"
"Em..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười không nói.
" Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ thuyết phục bọn họ." Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, thấp giọng nói.
"Uh`m..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
Hai người bọn họ đang nói chuyện liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, kỳ quái nói: "Hôm nay cha anh sớm như vậy liền trở lại rồi sao?"
" Không biết a..." Tiểu Thỏ lắc đầu.
"Đi xuống xem một chút." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, xoay người hướng tới dưới lầu đi đến.
Hai người đi đến cầu thang liền nhìn thấy một đống hành lý ở cửa.
"Mẹ??" Trình Chi Ngôn nhìn Chu Nguyệt đang mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong nhà, chần chờ một chút hô một tiếng.
"Ai, Ngôn Ngôn?" Chu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đứng ở trên bậc thang, sửng sốt một chút, kỳ quái nói: "Hôm nay con không cần tự học buổi tối??"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111143/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.