Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Thi Đồng nói xong câu nói kia liền trực tiếp chạy vội biến mất phía sau cửa phòng.
Hai người Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Trong phòng lập tức liền yên tĩnh trở lại.
"Cái kia.... anh nước chanh...." Tiểu Thỏ có lẽ là cảm thấy không hiểu ra sao yên lặng như vậy có phần kỳ quái, liền nhẹ nhàng hướng tới Trình Chi Ngôn hô một tiếng.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ, cúi đầu lên tiếng.
"Vừa rồi... Cái tiểu phẩm kia, buồn cười a..." Tiểu Thỏ hô Trình Chi Ngôn xong mới phát hiện chính mình căn bản không có muốn nói cái gì cùng anh.
Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua tiết mục cuối năm phát trên ti vi, thản nhiên nói: "Vừa rồi anh không xem tiểu phẩm..."
"A......" Tiểu Thỏ có chút xấu hổ lên tiếng, lập tức không biết nên tiếp tục nói cái gì đó mới tốt rồi.
" Làm gì, em khẩn trương cái gì?" Trình Chi Ngôn buông di động trong tay ra hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, sau đó kéo cả người cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi.
"Không... Không có a...Em khẩn trương chỗ nào." Tiểu Thỏ có chút cứng ngắc ru rú trong lòng Trình Chi Ngôn, thanh âm lắp bắp trả lời.
Cô làm sao có thể nói cho anh, là vì những lời bà nội nói với Đồng Đồng làm cho cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ a...
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là cúi đầu nhìn thoáng qua thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111645/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.