Editor: Quỳnh Nguyễn
" Hơn nữa... Chẳng những không đau... Còn... Còn..." Tiểu Thỏ nhất thời đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thấy chính mình nói không được nữa.
" Còn như thế nào??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, ngón tay thon dài mà trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng mịn trên eo cô.
"Còn có chút cảm giác thoải mái..." Tiểu Thỏ cúi đầu, hận không thể đem đầu mình chôn vào trong chăn.
"A...... Chỉ là một chút??" Trình Chi Ngôn nhíu lông mi thanh tú nhìn bộ dáng cô đỏ bừng mặt, nhịn không được đùa cô.
"..."
Tiểu Thỏ sớm đã mặt đỏ bốc lên khói, cô bối rối liền gật gật đầu, lại không nói.
Trình Chi Ngôn trầm ngâm chốc lát, sau đó trong thanh âm mang theo một chút ý cười nhợt nhạt hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: " Em có biết vì sao em không thấy đau không?"
"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh, sau một lúc lâu cô có chút xấu hổ mở miệng nói: "Không biết... Nhưng mà..."
" Nhưng mà cái gì??"
"Em xem sách nói, nếu khởi động trước đầy đủ mà nói, cái gì kia đầy đủ ướt át mà nói.... Hẳn là cũng sẽ không đau..." Thanh âm Tiểu Thỏ gần như muỗi kêu.
"Uh`m... Có đạo lý, nhưng mà cũng không phải nguyên nhân này." Trình Chi Ngôn cười cười, từ chối cho ý kiến gật gật đầu.
"Không là vì vậy?? Đó là bởi vì cái gì??" Trong mắt Tiểu Thỏ kinh ngạc ngẩng đầu, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ là em Thiên Phú Dị Bẩm ( thiên phú trời cho),ông trời rủ lòng thương xót em,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111835/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.