Editor: May
Huống chi, kỳ nghỉ lần trước, không biết rõ vì sao, Cố Ninh Thư lại bắt đầu duy trì sốt nhẹ liên tục.
"Không sao, trước không phải đã kiểm tra rồi ư, chỉ là bị lạnh cảm mạo mà thôi, em căng thẳng như ạậy làm gì." Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng đứng ngồi không yên, thấp giọng an ủi cô, bởi vì cảm mạo, trong giọng nói của anh mang theo giọng mũi nồng đậm.
"Nhưng cảm mạo của anh còn chưa có tốt." Trình Thi Đồng có chút bận tâm nhìn anh.
"Đâu có người bị cảm mạo ba ngày liền tốt, không phải đều nói ít nhất phải một tuần lễ sao."
Cố Ninh Thư có chút buồn cười nhìn cô nói: "Em đừng vừa thấy anh b cảm mạo liền cả kinh sợ hãi."
"Không được, em vẫn là chờ anh khỏi cảm mạo mới đi..." Trình Thi Đồng nắm tay Cố Ninh Thư, mặt tràn đầy lo lắng nhìn anh nói.
"Được rồi, đừng lo lắng." Cố Ninh Thư sờ sờ đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Anh bảo đảm mỗi ngày ngoan ngoãn uống thuốc, không ra cửa loạn, buổi tối lúc ngủ không đá chăn mền, được chưa?? Anh lại không phải là đứa nhỏ, em thực không cần căng thẳng như thế."
Trình Thi Đồng nhìn anh, không nói gì.
"Ngoan ngoãn trở về đi, đừng làm cho ba mẹ em lo lắng." Cố Ninh Thư nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Nếu thật có vấn đề, anh lại gọi điện thoại gọi em trở về, được chưa??"
"Đừng, ngàn vạn đừng gọi điện thoại gọi em trở về! Em cũng không muốn anh có vấn đề gì." Trình Thi Đồng vội vàng duỗi tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2112586/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.