Cố Ninh Thư cũng ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng.
"Tớ tớ tớ... Thư tình của tớ đâu?" Trình Thi Đồng thở hổn hển, lắp bắp hỏi Cố Ninh Thư.
"Cất rồi." Cố Ninh Thư cực kỳ bình tĩnh trả lời.
"Cậu cậu cậu...Cậu xem xong rồi?"
"Xem xong rồi."
"Vậy... Vậy có thể trả lại tớ không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Thi Đồng nhăn lại, xấu hổ hỏi Cố Ninh Thư.
"Hử?" Cố Ninh Thư nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Là thế này... Tớ... Tớ cầm nhầm đơn xin vào Đảng của anh tớ, tớ lấy sai thư...." Trình Thi Đồng bối rối suy nghĩ, tìm đại một lý do cho Cố Ninh Thư.
"Nhưng ngoài lá thư cậu đưa có viết tên tớ?"
"Đúng là thế thật... Nhưng mà..." Trình Thi Đồng cảm thấy mình sắp khóc rồi, tại sao thư tình lại biến thành đơn xin vào Đảng vậy, sớm biết thế thì đã không nhờ Tiểu Thỏ viết thư tình giúp, quả nhiên không có thành ý sẽ gặp báo ứng mà...
"Tớ cảm thấy... Thư này viết... Rất khác biệt." Cố Ninh Thư cân nhắc từ ngữ, nở một nụ cười với Trình Thi Đồng.
Cái gì cơ...?
Trình Thi Đồng nhìn vẻ tươi cười chợt hiện trên mặt Cố Ninh Thư, cả người đều ngây ngẩn.
Sau một lúc lâu cô ấy mới đưa tay dụi dụi hai mắt, nhìn lại Cố Ninh Thư.
Mới vừa rồi cô không nhìn lầm chứ?
Hình như cô đã nhìn thấy Cố Ninh Thư cười rồi?
Ngay lúc cô ấy ngẩn người Tiểu Thỏ cũng đã chạy về phòng học, cô nhìn Trình Thi Đồng đứng trước mặt Cố Ninh Thư, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng nhịn không được hô to
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42872/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.