Trình Thi Đồng cầm bức thư tình chú nhỏ viết giúp cô ấy, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, cô ấy nhìn Tiểu Thỏ, trong ánh mắt chỉ để lộ ra ba chữ: Tớ hồi hộp!
Ai nha, hồi hộp cái gì chứ, quay ra đằng sau đưa thư cho cậu ta là được rồi mà! Tiểu Thỏ dùng ánh mắt cổ vũ cô ấy: Đây chính là thư tình chú nhỏ cậu đích thân viết, cho dù cậu không tin tưởng bản thân thì cũng nên tin tưởng chú nhỏ cậu chứ!
Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ, lại sờ bức thư tình trong lồng ngực mình, rốt cuộc cắn răng hạ quyết tâm, xoay người sang bên kia.
Cố Ninh Thư đang lấy sách bài tập ra khỏi cặp sách thì bị động tác xoay người đột ngột của Trình Thi Đồng làm cho sửng sốt, ánh mắt nhìn vào gương mặt Trình Thi Đồng.
Gương mặt trắng nõn của Trình Thi Đồng đỏ ửng, hai tay cô ấy đưa lá thư tới trước mặt Cố Ninh Thư, yếu ớt nói: "Cố... Bạn học Cố, cái này cho cậu!"
Cố Ninh Thư nhìn bức thư tinh xảo trước mắt, sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng nhận lấy, nhìn tên mình được viết bằng nét chữ rồng bay phượng múa ngoài bìa thư, nhịn không được mở miệng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thư tình." Trình Thi Đồng thành thực trả lời.
"Cho tớ?" Cố Ninh Thư có phần không chắc chắn.
"Ừ." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu.
Cố Ninh Thư nhìn lá thư trong tay mình, không nói.
Cả phòng học nhất thời rơi vào một sự im lặng xấu hổ.
Sau một lúc lâu, cậu ta ngẩng đầu hỏi Trình Thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42874/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.