Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau khi lão Trình đi buồng vệ sinh trên lầu tắm rửa, trong phòng khách dưới lầu cũng chỉ còn lại có hai người Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn.
Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu xù xù của Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu nói: " Tại sao không có nghe em nói việc cô giáo Ngụy này?"
Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, thanh âm trầm thấp nói: "Bởi vì hiện tại anh nước chanh rất bận... Buổi sáng mỗi ngày thời điểm em thức dậy anh đã đi học, sau đó buổi tối em chờ anh trở về, chờ chờ liền ngủ thiếp đi...."
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực nói: "Cho dù anh không có ở nhà em cũng có thể nói cho ba mẹ anh biết, còn có mẹ em a...."
" Nhưng mà cô giáo Ngụy cũng không có dùng cách xử phạt về thể xác em a...." Đầu Tiểu Thỏ nằm trong ngực Trình Chi Ngôn có chút mê hoặc nói: "Anh nước chanh không phải nói dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng sao? Hơn nữa cô ấy cũng không có mắng em.... Cô ấy nói có vẻ khó nghe mà thôi...."
" Mặc dù dùng cách xử phạt về thể xác học sinh không đúng, nhưng mà nói loại này châm chọc học sinh cũng là không đúng."
Hai tay Trình Chi Ngôn đỡ bả vai Tiểu Thỏ, vô cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt cô nói: " Bây giờ em còn nhỏ, không thể phân biệt cái gì đúng cái gì là sai, cho nên thời điểm xảy ra loại chuyện này phải câu thông ( nói) cùng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42892/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.