“Chao ôi, cục trưởng Trình, sao ngài lại đứng đây? Mau ngồi, mau ngồi!” Hiệu trưởng Vương nhiệt tình kéo ba Trình ngồi xuống ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng làm việc của cô giáo Ngụy, sau đó quan tâm hỏi: “Nghe nói ngài đại diện cho hệ thống giáo dục của tỉnh tham gia trận đấu cầu lông? Lấy trình độ của cục trưởng Trình, nhất định sẽ giành được giải nhất.”
“Đâu có, trình độ của tôi cũng không tính là quá tốt, lần này may mắn được giải nhì.” Lão Trình cười nhạt, khách sáo nói.
“A... thì dù sao trong tỉnh cũng có không ít cao thủ, tôi nghe nói trước kia cũng có mấy người tưng tham gia trận đấu cấp quốc gia.” Hiệu trưởng Vương mở miệng an ủi, ánh mắt nhìn lão Trình một vòng, hơi chần chừ nói: “Nhưng cả người ngài ướt nhẹp, còn mắt kính ngài....Là sao?”
Lão Trình ngẩng đầu, vẫy tay với Tiểu hỏi, ý bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó ôm Tiểu Thỏ chậm rãi nói: “Lúc chiều, vừa mới ngồi trên xe bus về, liền nhận được điện thoại mời phụ huynh đến gặp, tôi sợ không kịp, liền gọi xe, còn mắt kính, trong lúc thi đấu không cẩn thận nên bị ngã, trong thời gian ngắn không tìm được iệm mắt kính, nên đành để vậy đi luôn.”
“Ai da, bao nhiêu chuyện, cứ ập vào người ngài, vậy mà lại gọi ngài đến. Hiệu truongr vương vẻ măt xin lỗi nhìn lõa Trình, tiếp tục quan tâm nói: “Có phải con gái của ngài...Ách...”
“Tiểu Thỏ.” Lão Trình nói ra tên Tiểu Thỏ.
“Đúng đúng, có phải gần đây Tiểu Thỏ có biểu hiện tốt, muốn bàn việc ban thưởng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42896/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.