“Được rồi, còn ngã chỗ nào nữa không?” Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng bôi thuốc trên cổ chân cô xong, ngẩng đầu lên thấp giọng hỏi.
“Còn cánh tay....” Tiểu Thỏ lật người nằm úp xuống giường, đưa cánh tay mình lên cho Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu nhìn từng vết bầm tím trên cánh tay nhỏ của cô, nhịn không được cau mày nói: “Tại sao học chạy xe thôi mà em lại té nhiều nơi vậy?
“Bởi vì chạy xe thật khó học...” Tiểu Thỏ thành thật trả lời: “Bây giờ thời tiết khá lạnh, nếu học mùa hè em nhất định sẽ ngã chảy máu đầy đầu.”
“Chính xác, bây giờ biết dùng thành ngữ rồi sao.” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, đưa tay nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, tiếp tục bôi thuốc lên cánh tay cô nói: “Lúc trước anh học xe đạp cũng không ngã nhiều như em.”
Tiểu Thỏ thấy trên cánh tay mình bôi một tầng thuốc mỡ màu trắng thật dày, lập tức cảm giác vừa xót lại đau kéo tới.
Cô nhịn không được hít một hơi nói: “Đó là vì anh nước chanh thông minh hơn em, hơn nữa mẹ nói, tế bào vận động con trai sẽ lợi hại hơn con gái.”
“Ừm, em quá ngốc.” Trình Chi Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn cô chậm rãi nói.
“...”
Tiểu Thỏ bị những lời này của anh làm nghẹn họng, sau một lúc lâu cũng không có hé răng.
Một lát sau, Trình Chi Ngôn nhìn cánh tay đã bôi thuốc mỡ của cô, thản nhiên nói: “Được rồi, tay đã bôi xong, còn chỗ nào không?”
Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó vẻ mặt có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42909/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.