“Nếu không phải thì chẳng lẽ là Lục Tiểu Linh Đồng?” Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ nhìn bọn họ nói.
Trình Chi Ngôn nắm tay Trình Thi Đồng đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ cười nói: “Được rồi, đừng đứng ở cửa, đi vào thôi.”
“Đợi một chút.....” Trình Thi Đồng chớp mắt nhìn nhìn Tiểu Thỏ lại nhìn Trình Chi Ngôn, không dám tin nói: “ Vừa rồi bà cụ nội còn đang nói, năm nay chú nhỏ muốn dẫn con dâu tương lai trở về cùng nhau đón năm mới...... Vậy....Vậy con dâu tương lai, sẽ không phải là Tiểu Thỏ chứ?”
“....”
Trình Chi Ngôn nghe xong lời này yên lặng chốc lát, sau đó hơi nhíu mày nói: “Bọn họ nói như vậy à?”
Trình Thi Đồng dùng lực gật đầu.
“ A..... Vậy coi như là thế đi.” Trình Chi Ngôn cười cười không có phủ nhận.
Vậy coi như là thế đi?
Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn vươn ra một cánh tay kia dắt tay Tiểu Thỏ dẫn bọn cô đi tới cánh cửa, cảm thấy bản thân mình sắp ngất rồi.
Đây...Đây....
Chẳng lẽ Tiểu Thỏ ngồi cùng bàn của cô, sau này sẽ biến thành thím nhỏ của cô hả?
Không được đâu! Rõ ràng cô còn lớn hơn Tiểu Thỏ hai tháng mà!
Trình Thi Đồng cảm thấy mình khóc không ra nước mắt.
Vào cửa chính, người ra nghênh đón đầu tiên chính là ông bà nội của Trình Chi Ngôn.
Hai ông bà cụ hiền lành, bình thường đứa cháu này chính là bảo bối của mình, thấy Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng đi tới, vội vàng đi lên dắt tay Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42922/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.