Buổi tối hôm nay Giang Nhuyễn về nhà, lúc lên lầu bị anh trai đang đứng ở phòng khách gọi lại.
Giang Nhuyễn trong lòng rất vui mừng, vị anh trai này đối với cô ta không thân không cận, cũng không thèm quản giáo, càng không nói chuyện với cô ta, nên cô ta có chút khẩn trương: "Anh hai, anh gọi em có chuyện gì sao?"
Trước mắt là thiếu niên có thân hình cao gầy, mặc áo thun màu trắng, eo hẹp vai rộng chân dài, khung xương ưu việt, ngũ quan tuấn tú, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, ánh mắt bị ánh mặt trời chiếu thành nhợt nhạt lưu ly sắc, anh cong hạ khóe miệng, không mang theo chút tình cảm mà nói: "Tôi không phải anh cô, đừng gọi tôi là anh trai."
Sắc mặt Giang Nguyễn lập tức liền tái nhợt, thân hình như bị đè nặng nghiêm trọng lung lay tới sắp ngã.
Anh một chút cảm xúc đau lòng đều không có, đôi tay đút vào túi, biểu tình lãnh khốc bình đạm, mỗi một từ nói ra đều phi thường lạnh nhạt: "Giang Nhuyễn, tôi cảnh cáo cô, lần sau không được trêu chọc Sở Trà."
Hôm nay anh từ chỗ ba biết được chuyện này, liền cười lạnh.
Chuyện Giang Nhuyễn được nhận nuôi, Giang gia tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả Giang Nhuyễn.
Giang gia bọn họ chưa từng bạc đãi cô ta, Giang Nhuyễn ỷ thế hiếp người, chính là bị sủng đến không biết trời cao đất dày.
Trà Trà là em gái ruột của anh, mà Giang Nhuyễn cái gì cũng không phải.
Giang Nhuyễn hốc mắt chứa đầy nước mắt, đến tiếng anh trai cũng không dám kêu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-trong-truyen-troi-giang-nu-chinh/2240357/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.