Tống tri huyện nói việc gia cố đê điều không phải chuyện đùa, gần đây rất bận rộn, sáng sớm đã không thấy bóng dáng, qua giờ Dậu mới trở về.
Tiền Tiểu Thất còn có một ao cá vàng để câu, còn Ôn Nhược Thủy gần đó thì trông có vẻ nhàm chán hơn nhiều.
Ôn Nhược Thủy rất hâm mộ Tiền Tiểu Thất, Tiền Tiểu Thất biết điều đó, nàng có thể cảm nhận được từ ánh mắt của Ôn Nhược Thủy.
Tiền Tiểu Thất không để ý tới ánh nhìn của Ôn Nhược Thủy, vẫn một tay ôm Ha Da như trước, một tay quẳng cần câu bằng nhánh tre xuống ao, nằm xuống ghế tiêu dao, Lục Liễu ở phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể gắn mồi câu cá cho Tiểu Thất.
“Tiền Tiểu Thất, ngươi quá tiêu dao rồi. Trác ca ca sớm đi tối về, đáng ra ngươi nên chuẩn bị thức ăn chờ hắn trở về.” Ôn Nhược Thủy không nhịn được nói.
Tiền Tiểu Thất ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
“Tiền Tiểu Thất, ngươi như vậy không xứng làm thê tử của Trác ca ca, ngươi hưởng thụ rất, rất, rất là thái quá rồi.”
Tiền Tiểu Thất cười ha hả, Lục Liễu ở phía sau cũng cười theo. Ôn Nhược Thủy đỏ mặt, vốn muốn lên mặt dạy dỗ một phen, thấy Tiền Tiểu Thất phản ứng như vậy liền vội vàng kiềm chế lại.
“A, có phải là cá cắn câu hay chưa?” Ôn Nhược Thủy hỏi.
“Mấy con cá đã ăn hết mồi câu rồi, làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn câu tiếp.”
Ôn Nhược Thủy chớp mắt, “Nếu vậy, ngươi chơi với ta một lát đi.”
Tiền Tiểu Thất suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-that-cham-da/1796529/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.