Tuy rằng gia phó cùng Bạch Quả đều cực lực cầu tình, nhưng Vệ Tây Châu từ trước đến nay không phải là người lỗ tai mềm*, trực tiếp đóng cửa Vệ phủ, kêu Vệ Lương Âm về phòng chép tổ huấn Vệ gia, chép không được năm lần thì khỏi ăn cơm chiều. Vệ Lương Âm rêи một tiếng, biểu tình thập phần sầu khổ, y lớn lên ở biên quan, phạt y đứng trung bình tấn 12 canh giờ còn hơn chép tổ huấn năm lần.
*: chỉ những người thích nghe nhưng lời ngon ngọt
Nhưng mà dù là gì cũng là y làm sai, cho dù ai thán không muốn chép, cũng chỉ có thể chịu.
Tổ huấn Vệ gia ước chừng năm cuốn, cho dù có là người nghèo kiếm sống bằng việc chép sách trong đêm ngắn ngủi này chép năm lần cũng không có khả năng, càng miễn bàn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của Vệ Lương Âm, vừa mới chép xong cuốn ngắn nhất, sắc trời ngoài cửa sổ đã đen hoàn toàn.
Trong phòng ăn Vệ phủ, một vị quản sự lớn tuổi của Vệ gia vẫy lui người hầu, tiến lên đưa cho Bạch Quả một chén canh, thấp giọng thở dài nói: "Biểu công tử ăn một chút trước đi, công tử một chốc nữa cũng không thể ăn bữa tối này đâu."
Bạch Quả mới vừa rồi còn chống cự cơn đói, phải đợi Vệ Lương Âm tới mới động đũa, không ngờ quản sự đã mở miệng, cậu liền hơi lo lắng nói: "Cữu cữu phạt biểu ca...... Rất nặng sao?"
Lớn tuổi quản sự lắc đầu: "Tướng quân tuy không biểu hiện ra bên ngoài mặt, nhưng quan tâm của ông ấy đối với biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-the-bao/1777949/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.