Đôi mắt của Lương Thừa An là đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn, đường viền đuôi mắt dài và sâu, khi anh nhìn Giang Kiều, trong mắt anh hiện rõ ý cười và sự dịu dàng, gần như muốn nhấn chìm người trước mặt vào trong tim.
Giang Kiều cảm giác bị nhiệt độ trong mắt anh đốt cháy, luồng nhiệt nóng bỏng đó lặng lẽ lan đến vành tai, khiến cậu mất tự nhiên né tránh ánh mắt của đối phương: "...... Tại anh đến muộn quá."
"Là lỗi của tôi." Lương Thừa An cười nói, đưa tay về phía cậu, "Đứng lên trước đi, ngồi xổm lâu không tốt cho chân."
Giang Kiều quả thực đã ngồi xổm rất lâu, cậu đã ngồi ở đây kể từ khi rời sân bóng rổ. Nhìn bàn tay Lương Thừa An chìa ra trước mặt, cậu vô thức quan sát một chút, phát hiện đường nét trên lòng bàn tay đối phương rất rõ ràng, ngón tay sạch sẽ và thon dài.
Giang Kiều không tính là người mê tay đẹp, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu cảm thấy tay của Lương Thừa An rất đẹp, không phải đẹp kiểu thon gầy mảnh mai, mà đẹp kiểu các đốt ngón tay rõ ràng mạnh mẽ.
Cậu đột nhiên muốn xem thử các đường gân trên mu bàn tay của Lương Thừa An khi nổi lên sẽ trông như thế nào.
Lương Thừa An thấy cậu ngẩn người nhìn chằm chằm vào tay mình, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Giang Kiều lắc lắc đầu.
Cậu ném chiếc lá trong tay đi, đưa tay nắm lấy tay của Lương Thừa An, lúc hai bàn tay chạm vào nhau, sờ thấy vết chai mỏng trên lòng bàn tay Lương Thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thien-nga/2674542/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.