Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Rút đầu lưỡi!
Hương Lê biết mình cần phải cho ra một lý do thỏa đáng, nhưng nếu cứ nói thật ra thì lại càng không được. Nếu nói thật, chỉ sợ không chỉ có Vương gia mà ngay cả Dư chủ tử cũng không tha cho nàng.
Nàng quỳ trên mặt đất, cái trán áp sát mặt đất lạnh như băng, chậm rãi nói: "Nô tỳ... nô tỳ tội đáng muôn chết, nô tỳ không nên có ý khác, không nên vì Vương gia mà sinh lòng đố kỵ với chủ tử. Nô tỳ, nô tỳ xin lỗi chủ tử, nô tỳ cam nguyện bị phạt!"
Dư Lộ kinh ngạc nhìn Tiêu Duệ.
Hương Lê thầm mến Tiêu Duệ, vì yêu sinh hận, cho nên mới hạ độc cho cô?
Tâm tư này thật đúng là đáng sợ. Nếu không phải Tiêu Duệ tỉnh táo, muốn dẫn cô đi gặp đại phu thì chỉ sợ cô vẫn sẽ để nguyên như vậy. Nếu thời gian lâu hơn chút, chỉ sợ cái mạng nhỏ của cô phải bỏ lại ở đây rồi.
Không có nỗi khổ tâm gì, không phải vì có ẩn tình gì mà lại là vì lòng tham của bản thân.
Đối với một người có thể vì lòng tham của mình mà lấy đi tính mạng của người khác, Dư Lộ không có chút nhẹ dạ nào, cô nói thẳng: "Gia, ta không quan tâm nữa, ta giao cho gia vậy."
Nói xong, cô không muốn nhìn Hương Lê nữa, đứng dậy.
Thạch Lưu vội vàng qua đỡ cô, muốn đưa cô về phòng ngủ.
Hương Lê lại bỗng nhiên ngẩng đầu, kích động la lên: "Dư chủ tử --"
Hương Lê rất rõ, nếu Dư chủ tử không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thiep-khong-de-lam/92669/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.