Huyện Thanh Hà, nằm sát cạnh Cảng Thành, đúng là một nơi “có danh mà không có thực”. Ngoài cái tên “huyện thành” ra thì cơ sở hạ tầng gần như bỏ hoang. Đường sá lồi lõm, xe vừa chạy được mấy mét đã rơi tõm vào ổ gà.
Toàn bộ huyện nhỏ đến nực cười, thậm chí còn không lớn bằng một khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Cũng chính vì quy mô quá nhỏ, nên việc truy hỏi tung tích bốn học sinh trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Tổ trọng án lần ra được dấu vết ở một quán ăn nhà dân. Chủ quán là một người đàn ông mập mạp, mặt mày phúc hậu, thoạt nhìn như bản sao sống của Phật Di Lặc. Vừa thấy cảnh sát vào cửa, phản ứng *****ên của ông ta là tái mặt, lập tức đảo mắt về phía bếp như sợ bị kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm.
Đến khi biết họ chỉ đến để hỏi chuyện mấy đứa học sinh, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, nét mặt trở nên dễ chịu hơn hẳn.
“Gặp rồi, gặp rồi! Hai nam hai nữ, học sinh hết cả, đúng không?” Ông ta đắc ý kể lại, “Bọn nó trắng trẻo sạch sẽ, nhìn là biết dân thành phố. Đạp ba cái xe đạp tới, nói là đường núi dốc quá đạp không nổi, gửi xe lại tạm vài tiếng. Tôi hỏi đi đâu, không ngờ mấy đứa nhỏ gan to thật, bảo là muốn lên Núi Quỷ!”
Vợ ông không biết đã đi ra từ lúc nào, nghe thấy vậy thì tiếp lời:
“Núi đó cách đây hai ba cây số thôi, qua khỏi huyện là thấy. Hồi xưa là khu mỏ khai thác, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/2787066/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.