- Ông chủ muốn gặp cô! – Một tên nói ra vài chữ rồi mở cánh cửa sắt, tiếp
tục đưa Thanh Thúy đi tới.
- Buông ra! Các người mau buông tôi ra! – Thanh Thúy vẫn ra sức hét lên, ra sức giãy giụa nhưng đều vô ích.
Rất nhanh sau đó nhỏ bị kéo đến một căn phòng nằm ở trong tâm của căng biệt thự. Thay vì u ám, tối đen và đáng sợ thì nơi này lại được lắp kính trong suốt, thoạt nhìn vô cùng ấm áp và dễ chịu, lại rất đẹp là khác.
Đưa Thanh Thúy đến trước bàn làm việc rồi ấn dúi nhỏ khiến Thanh Thúy ngã ngồi trên mặt đất. Hai người mặt đồ đen lạnh giọng nói:
- Ông chủ!
Phía sau bàn làm việc là một chiếc ghế da màu đen cao hơn đầu đang lắc lư như có như không. Từ góc độ của Thanh Thúy thì chỉ nhìn ra trên thành ghế có một bàn tay đeo nhẫn tam cấp màu đen đang gõ rất nhịp nhàng.
Không khí đột nhiên trùng xuống, chiếc ghế xoay một vòng.
Thanh Thúy nhìn người đàn ông trên ghế. Khí phách, oai phong và có khí chất quý tộc. Nhưng ánh mắt của ông ta thật đáng sợ. Ánh mắt màu hổ phách, lạnh, rất sâu. Cái nhìn này lại rất quen, hình như nhỏ đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo thì Thanh Thúy bị xốc dậy lần nữa, bị ép ngồi trên ghế.
- Ông… ông là… - Thanh Thúy lấp bấp, ánh mắt rất hốt hoảng và sợ.
- Mau quên như thế? Cả những gì tôi từng nói chắc cô cũng quên! – Ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/100483/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.