Gió nổi lên.
Phạm Dư Quỳ vén mái tóc được thả tự nhiên, yên lặng nhìn mây trôi trên bầu trời, cước bộ không ngừng tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến cuối.
Một trận gió lớn theo vách núi thổi tới, nàng đứng vững thân mình, mặc cho quần áo tung bay, hưởng thụ loại cảm giác vui sướng này. Nơi này là vài ngày trước trong lúc vô tình nàng phát hiện ra, tầm nhìn rất tốt, chỉ cần đứng đây là có thể nhìn bao quát được tất cả cảnh đẹp xung quanh.
Mỗi khi nàng có phiền não sẽ tới chỗ này, đem những suy nghĩ rối rắm trở lại trật tự rõ ràng.
Gió thổi qua bên tai, nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới vực sâu không thấy đáy
Nếu từ nơi này nhảy xuống, có thể hay không sẽ trở lại thế kỷ hai mươi mốt?
Nàng lại lên phía trước vài bước, đánh giá tính toán khả năng, nếu không… Nhất định phải chết.
Ý niệm này chợt lóe lên ở trong đầu, nàng hai tay ôm toàn thân co rụt người lại, nghĩ ——
Mấy ngày nay nàng giống như người bị thôi miên, không ngừng quan sát đến nhất cử nhất động của Tả Kinh, thường thường nhìn nhìn, ngây ngốc thưởng thức dung mạo tuyệt mỹ của hắn.
Có đôi khi, ái mộ trong lòng không cẩn thận phát ra tiếng khen ngợi.
Ta thích ngươi.
Trong tai quanh quẩn câu nói kia, nàng than nhẹ một tiếng, hai tay vỗ vỗ đầu, không thể tin được đó là nàng nói, nhưng là sự thật xảy ra trước mắt, nàng xác thực đã nói câu đó a!
Ta thích ngươi.
Câm mồm!
Không được, còn như vậy nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-ky-quai/74358/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.