Chỉ chờ có thế ngay lập tức bà Lâm tươi tỉnh hẳn lên, ngừng ngay khóc :
_Hahahhah…… Có thế chứ… Thui, đi với mámy nha. Nhanh lên ko muộn mất. Con đồng ý nhanh có sướng hơn hok? Làm mámy tốn nước mắt.
_Hừ! Mámy khóc giả thì tốn nước mắt gì chứ?? Cái lọ thuốc nhỏ mắt lòi ra kìa…- Bé lườm mẹ cười.
Bà Lâm giật mình, nhìn vào túi xách…. Ặc.. Sơ ý wa”… vội nhét vào và…. cười nhăn răng.
_Thôi! Leo lên xe đi cưng, mámy mua cho chục bộ mới. Đi USA cũng có mua rồi nhưng về đây thấy cái gì cũng đẹp nên mún mua típ cho con…. Dễ thương lắm nghen… ^^
Bà luyên thuyên nói….
“Mámy vui thật, tính tình sởi lởi y như ba. Hèn gì 2 ng’ ăn rơ thế!!! ^^”
Bà đi trước, bé chậm chạp theo sau ra xe. Nhà có vệ sĩ canh chừng….
Trên xe, mặc cho bà kể đủ thứ chuyện, bé cứ cười trừ cho mámy vui lòng mà ko nói gì… Bé đang bận nghĩ ko bít cái tủ quần áo ở biệt thự của mình nó có còn đủ sức chứa nữa ko??
Bé có nhà ở biệt thự sống chung với daddy và mámy khi ông bà ở nhà. Phòng bé đẹp mê ly toàn màu hồng (Người ta xây thế, bé ko để ý chi !) , cái tủ quần áo là choáng nhất , chiếm 1/3 căn phòng, hoành tráng nhất lun nhưng ít khi nào bé đụng đến. Ko phải vì quần áo xấu hay ko vừa với bé (toàn đồ ngoại, sịn nhất, model nhất, dễ thương ko hà) mà là bé ko thíck mặc :”Toàn những bộ đồ vướng víu chân tay ”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-lanh-lung-va-hoang-tu-nu-cuoi/1109786/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.