Mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà trải dài không dứt trên sơn mạch Miễn Miễn. Trong sơn mạch thỉnh thoảng có vài tiếng động vật khẽ hô. Thị trấn bên ngoài sơn mạch vẫn là kẻ đến người đi như trước.
Phía đông thị trấn là một tòa phủ đệ hoa lệ sừng sững ngạo nghễ, không một tiếng động biểu thị công khai địa vị của chủ nhân. Duy chỉ trong một sân viện hẻo lánh, căn phòng duy nhất lung lay như sắp đổ, trong phỏng chỉ có một cái giường nhỏ, miễn cưỡng cũng có một cái bàn gỗ cùng một ngăn tủ rách nát. Trong sân viện chỉ có một cây đại thụ, bóng dáng nho nhỏ nằm dưới tàn cây, hô hấp khó khan cho thấy sinh mạng nàng đang bị đe dọa.
Đột nhiên, hai mắt đang nhắm chặt mở ra, ánh mắt quét qua bốn phía, lộ ra một tia nghi hoặc.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi dậy, thân thể trải qua tia choáng váng, muốn đưa tay nâng trán, lại đụng trúng vết thương đang chảy máu.
Độc Cô Thiên Diệp cố gắng dựa mình vào than cây, than mình suy yếu có sự chống đỡ liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhắm mắt, nàng bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện.
Nàng nhớ rõ đã cùng Như Yên nhảy xuống vách núi đen, sao lại có thể xuất hiện ở một chỗ như vậy? Tư tưởng vừa động, một đoạn hình ảnh như ngựa chạy hiện lên trong đầu. Thật lâu sau, Độc Cô Thiên Diệp mới mở mắt, tiêu hóa hết những tin tức vừa hiện lên.
Không có gì ngoài một câu, nàng Tá thi hoàn hồn.
Trùng sinh thực không tệ, bất quá, tình huống mượn chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/1850064/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.