Tôi dở khóc dở cười đứng bên giường.
Nó ló đầu ra khỏi chăn mà diễu võ dương oai.
“Em đừng làm loạn có được không? Mai anh còn phải đi làm nữa.” Tôi tỏ vẻ mềm yếu, thử dụ dỗ nó nhường giường ngủ lại cho mình —— Tôi đã ngủ trên sô pha lâu quá trời rồi, cỡ mà bắt tôi ngủ nữa chắc tôi phát điên quá.
“Em có nháo gì đâu… ” Nó bĩu môi, đôi mắt lấp lánh, “Mình ngủ chung đi!”
Khóe miệng co lại, tôi xụ mặt đi tới giật chăn nó. Nó túm chặt chăn, lăn hai vòng, quấn chăn kín mít người.
Tôi thử vài lần, không thành công, chỉ có thể tiếp tục đe dọa: “Đi ra, biến trở về coi.”
“Máy biến hình chưa đủ năng lượng ~” Nó híp mắt cười đắc ý, thò một cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn, nắm lấy góc áo tôi, “Ngủ chung đi ngủ chung đi ~ “
Tôi không nói lời nào, giật góc áo về, định tiếp tục ngủ sô pha.
Nó lập tức buông chăn ra, dùng cả tay chân để ngồi dậy, viền mắt hơi đỏ lên.
“Trần…” Nó nhỏ giọng gọi, “Anh giận hả?”
Tôi không nói lời nào.
Nó gục đầu xuống, giọng nghẹn ngào: “Anh đừng giận được không… Để em đi ngủ sô pha…” Nói xong liền xuống giường, cất bước đi ra phòng khách.
“Uầy… ” Tôi kéo nó, thở dài, “Thôi, ngủ chung đi.”
Nó lập tức nhào lên người tôi, tia cười đong đầy trong mắt, căn bản không hề có nước mắt.
“Trần ~ Anh là tốt nhất ~” Nó gấp gáp lôi kéo tôi, nịnh nọt đẩy tôi lên giường.
Tôi chỉ cảm thấy từng cơn choáng kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-rau-cau-nha-toi/74718/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.