- Thứ tôi ăn...là cạn bã, là đồ bỏ đi..của mọi người!- lời nói nhỏ thốt lên khiến cậu sửng sờ
" Từ nhỏ vy đã sống cơ cực với mẹ Dương..chưa từng một ngày nó ăn no..mặc ấm!" câu nói của kiệt tối qua dăng dẳng bên tay cậu. Chết, cậu quên mất...
Cậu..vô tình chạm vào nổi đau của nhỏ rồi. Từ nhỏ, nhỏ đã sống trong cực khổ. Đến miếng ăn còn thiếu thốn. Đến khi nhỏ về ở với papa Phong và kiệt thì đã lớnn đến 6tuổi. Nhỏ tất nhiên hoàn toàn không có chút khái niệm về tuổi thơ. Tự trách bản thân sao cậu không suy ra điều này sớm hơn:
- Anh xin lỗi..anh không cố ý cười em!- cậu nhẹ giọng
- Lỗi? Anh lỗi gì..- nhỏ ngơ ngác hỏi
- Anh quên em từ nhỏ đã...
- Sao anh biết?- nhỏ hỏi
-...anh..là kiệt nói..- Cậu ấp úng
-...
- Xin lỗi..
- Thôi được rồi. Không sao..tôi không quan tâm mấy việc này đâu- nhỏ xua xua tay
-...
- Nè~~đừng làm bộ mặt cún con với tôi chứ?!- nhỏ nhíu mày
-...
- Anh sao vậy? Đừng có tội nghiệp tôi. Tôi không thích bị xem là người đáng thương đâu nha!
-...anh..sẽ cho em thấy hạnh phúc kể từ bây giờ!- cậu khẳng định
Nhỏ trố mắt nhìn cậuu...cậu nói cái quái gì thế. Có ai bảo cậu gì đâu chứ. Nhỏ có làm gìcho cậu thấy đáng thương à?! Nhỏ cũng không biết.. Những điều nhỏ trải qua, chắc đã chai lì rồi. Không biết tại sao cậu nói câu đó...nhưng, nó làm nhỏ thấy hơi ấm lòng!
- Sến quá~~ai cần anh..- nhỏ cười hiền nhìn cậu. Bất giác giơ tay xoa nhẹ đầu cậu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-sieu-quay-oanh-shin/1994359/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.