Khi ánh sáng lui tán, hắc ám buông xuống, đầy sao trời chiếm cứ màn đêm màu đen, trấn nhỏ rộn ràng nhốn nháo quay về yên lặng, Bạch Tinh bỗng ý thức được, mình tựa hồ đã rất nhiều ngày không có nghĩ đến nghĩa phụ rồi.
Hoặc là nói từ sau khi vào Đào Hoa trấn, số lần nàng một mình chạy lên nóc nhà ngửa đầu ngắm trời liền càng ngày càng ít.
Trong chốn giang hồ tràn ngập nhiệt huyết cùng kích thích, nhưng cố tình lại cô độc và lạnh nhạt như vậy, nó tựa như biển rộng vô tận không thấy đầu trong truyền thuyết, thủy triều lên thủy triều xuống không ngừng.
Mỗi ngày đều có người mới vào, mỗi ngày đều có người cũ đi, náo nhiệt đến cùng là của người khác, ai với ai đều chẳng liên quan.
Khi thủy triều thối lui, bờ cát ồn ào náo động quay về với bình tĩnh, cái gì cũng chẳng thừa.
Mà Đào Hoa trấn nho nhỏ này à, lại như là một bên thiên địa độc lập ngoài giang hồ vậy.
Nho nhỏ xinh xinh, nhìn như một đám những phòng ốc kiểu ô vuông độc lập với nhau, nhưng giữa nhau lại vẫn có từng sợi tơ nối liền không nhìn thấy, khó mà chia lìa.
Ở chỗ này phần lớn là người thường, không có gió tanh mưa máu, không có ân oán tình thù, nếu có chỉ là mỗi ngày mở cửa củi gạo mắm muối tương dấm trà, suốt cuộc đời là 4 sự kiện hôn tang gả cưới......!Cuộc sống của bọn họ trong mắt khách giang hồ mà xem là bình tĩnh đến gần như nhạt nhẽo.
Nhưng cố tình chính là cuộc sống bình đạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-sinh-sat-vach/667527/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.