Tối hôm nay, Mạnh Dương có một giấc mộng.
Chàng mơ thấy tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân đã chết, bàn tay to ôn nhu dày rộng của bọn họ nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, tựa như khi còn nhỏ vậy.
Thế giới chung quanh đen nhánh một mảnh, chỉ có những cái bóng nửa trong suốt sáng lên của thân nhân chàng, mềm nhẹ mà chiếu sáng một phương tiểu thiên địa này.
Con nhớ mọi người lắm đó, Mạnh Dương lẩm bẩm nói.
Cánh tay ấm áp của mẫu thân vờn quanh chàng, bọn ta cũng nhớ con nha.
Mạnh Dương khóc, nước mắt nhịn đã lâu lã chã rơi xuống, giống như mưa tháng sáu, tới vừa gấp lại mau.
Chàng cuống quít đưa tay đi lau, nhưng thế nào cũng không lau hết.
Mẫu thân ôn nhu mà nhìn chăm chú vào, móc ra khăn tay lau mặt cho chàng.
Trên khăn tay có hương vị ấm áp, thơm thơm.
Chàng ngửa đầu, mở to hai mắt đẫm lệ mơ hồ, khụt khịt giống như đã từng khóc nhè vô số lần lúc nhỏ, tham lam mà nhìn mặt thân nhân.
Thế giới lớn như vậy nha, chỉ còn lại có một mình con.
Chàng muốn kể ra tưởng niệm ngày ngày đêm đêm với bọn họ, nói hết sợ hãi cùng bất an mỗi thời mỗi khắc, nhưng chàng không.
Chàng biết mình nên kiên cường, sẽ không giống như khi còn nhỏ nữa, làm người trong nhà lo lắng.
Con, bây giờ con kết giao bằng hữu rồi, mọi người không cần lo cho con.
Chàng dồn dập mà nói, giống như đứa bé có được bảo bối gì đó, liền gấp không chờ nổi mà triển lãm cho người nhà.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-sinh-sat-vach/667532/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.