Đối với Bạch Tinh và Liêu Nhạn mà nói, rời khỏi Đào Hoa trấn chẳng qua cũng chỉ là một lần thường thường không có gì lạ trong trăm ngàn lần đi xa, trừ bỏ tâm tình có hơi chút bất đồng như vậy ra, thật sự không có gì đáng để phẩm vị.
Nhưng đối Mạnh Dương mà nói, lại hoàn toàn bất đồng.
Trong trí nhớ phức tạp gần 19 năm trong quá khứ, chàng rất khó sàng chọn ra tâm tình của một ngày nào có thể so sánh với hiện tại.
Lồng ngực chàng phồng lên vui sướng, quanh người tràn đầy thỏa mãn, trong đầu chẳng có chút khói mù cùng chần chờ nào, lâng lâng đến cơ hồ muốn thuận gió mà lên.
Chàng thấy mây trên trời thì muốn kinh thán, thấy cỏ trên đất muốn kinh thán, chẳng sợ là một mảnh vụn băng trên sông chẳng thu hút chút nào trong mắt người khác, cũng sẽ dẫn tới ca ngợi liên tiếp của chàng.
"Oa, cái cây này cũng thật là cao!"
"Nhìn nè nhìn nè, hoa nhỏ dưới gốc cây nở rồi!"
"Nha, tuyết trên mặt sông tan, các ngươi xem những tảng băng trôi kia, có giống bạc vụn không?"
Bạch Tinh với Liêu Nhạn bị ngữ khí kích động khó có thể khắc chế của chàng dụ dỗ, theo bản năng nhìn lại về phía mặt sông:
Là một con sông nhỏ mảnh dẻ y như chó đi tè vậy......
Liêu Nhạn cười nhạo nói: "Ngươi đồ con mọt sách không kiến thức! Bên ngoài nhiều ngòi nhiều sông lớn lắm, bọt sóng dâng lên còn cao hơn cả mấy người chồng lên nhau, nếu ngươi thấy cái đó, chẳng phải là muốn kích động đến khóc lên?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-sinh-sat-vach/667557/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.