Chu Hoành Viễn vẫn luôn nhớ tới Trình Dục. Mấy tháng qua, dù bận rộn đến mấy hay có bao nhiêu chỉ thị, cứ đến đúng một khung giờ vào thứ Sáu là Chu Hoành Viễn đều sẽ rời khỏi toà nhà Vạn Thanh để lái xe về thành phố J, đương nhiên không quên mang theo laptop của hắn.
Khi Chu Hoành Viễn về đến nhà Trình Dục vào khoảng hơn 9 giờ tối, Trình Dục đã ăn cơm xong. Thấy hắn về, anh bèn đặt thức ăn vào lò vi sóng để hâm nóng, xong xuôi gọi hắn đến ăn cơm mới thấy Chu Hoành Viễn đã lôi laptop ra cau mày ngồi gõ gõ.
Trình Dục khá không hài lòng với biểu hiện của hắn trong những tuần qua. Anh thấy không vui, đi đến trước mặt Chu Hoành Viễn, không giấu nổi vẻ cáu kỉnh, "Đừng làm nữa, đi ăn cơm trước đi."
Chu Hoành Viễn đang bận chìm đắm trong mớ số má sai lệch không lối thoát, căng thẳng đến mức nghe tiếng Trình Dục mà chỉ ậm ờ đáp lại, sau cũng chẳng đứng dậy. Trình Dục thở dài, đẩy nhẹ vai hắn vài cái, trong giọng nói có chút uy hiếp, "Không nghe lời hả? Mấy tháng nay cậu cứ về là tăng ca, vậy còn về làm gì?"
Thấy Trình Dục bực bội, Chu Hoành Viễn lúc này mới vội vàng đứng dậy ăn vài miếng cơm, ngay cả khi rửa chén cũng còn vẩn vơ về những con số, vừa xong việc là lại chúi mũi vào chiếc laptop.
Trình Dục thấy hắn như vậy, lòng vừa giận vừa xót, không nhịn được mà lải nhải thêm vài câu, "Bận bịu đến thế à? Về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thuc-thuc-chu-nho-uc-hoa/2785075/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.