Lục gia ra đề mục, làm cho nàng mấy ngày này luôn phiền muộn, nàng đành phải an ủi mình, ít nhất khi vào vương phủ, nàng có thể thấy thác hoa màu tím huyền ảo kia.
Chỉ là nàng không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủi này, nàng trở lại phủ, một mảnh hoa màu tím không có, cảnh ngày xưa chỉ còn là mộng ——
“Tiểu Nhạc, ngươi đứng ở đàng kia làm cái gì?” La Khiêm từ lầu viện đi ra, chỉ thấy nàng đứng ở bức tường bên ngoài, vẻ mặt cô đơn nhìn bụi cây leo đằng kia.
“Lục gia, hoa ở nơi này đâu rồi? Nguyên bản ở đây tràn ngập hoa màu tím, rủ xuống giống như thác nước, như thế nào cũng không trông thấy rồi?” Thường Nhạc vừa thấy hắn, lập tức tới hỏi.
La Khiêm ngẩng đầu nhìn về phía một vùng chỉ còn cành khô lá héo, “Ngày hôm qua đều rơi sạch. Hoa nở hoa tàn vốn bình thường, có cái gì hay đâu mà ngạc nhiên? Huống chi hoa này vốn là không phải nở vào mùa này, bắt đầu mùa đông mới nở hoa, căn bản chính là thất thường.”
Nguyên lai là hoa nở sai mùa. Sớm biết như thế, nàng hẳn là càng thêm quý trọng, sớm quay lại xem, nhìn nhiều một chút, nhìn nhiều cũng tốt a... Ai, nàng cuối cùng chưa kịp họa bức tranh thác nước màu tím, từ nay về sau cũng không có cơ hội thấy qua nữa.
Mắt thấy nàng vẻ mặt có chút mất mát, bộ dáng tràn đầy buồn phiền, La Khiêm mặt giấu ở dưới quạt khóe miệng có chút câu dẫn ra, “Ngươi rất thích hoa này?”
“Ừ.” Thường Nhạc nhẹ gật đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thuong-nhac/57161/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.