Rạng sáng ngày hôm sau, Kiều Mạn đã rời khỏi giường, vào phòng bếp tự mình làm chút đồ bổ, chuẩn bị mang đến bệnh viện.
Trước khi ra ngoài, cô nhìn thấy quầng thâm hiện dưới vầng mắt của mình ở trong gương, lấy phấn BB trong túi xách ra phủ nhẹ lên một lớp, sau đó vội vàng chạy tới bệnh viện.
Tần Ngọc Lan còn chưa có tỉnh lại, cô xách đồ bổ đi vào, y tá nhắc nhở cô chỉ có thể thăm bệnh mười phút.
Ngồi bên giường bệnh, Kiều Mạn nói rất nhiều chuyện với mẹ, loại cảm giác này giống như trở lại hồi còn bé, thân mật lại ấm áp.
Mặc dù bà không nghe được, cũng không cảm giác được.
Đến khi chuông báo hẹn giờ trên điện thoại di động nhắc nhở đã hết giờ, cô mới đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Đang chuẩn bị rời đi, y tá phụ trách phòng chăm sóc đặc biệt chạy tới đưa cho cô một sấp hóa đơn: “Xin Kiều tiểu thư dừng bước, đây là tiền thuốc thang và tiền viện phí của mẹ cô gần đây, có thời gian, xin cô hãy nộp càng sớm càng tốt."
Kiều Mạn nhận lấy tập hóa đơn nhìn, không nhịn được nghi ngờ: “Chẳng phải tháng nào Kiều thị cũng sẽ đều đặn nộp tiền theo định kỳ sao?"
"À, Kiều tiểu thư, là thế này, người Kiều thị bên kia thông báo nói sau này sẽ không đóng tiếp viện phí nữa."
Kiều Mạn nhíu chặt mày lại: “Được, tôi biết rồi."
Ra khỏi bệnh viện, cô lại gọi điện thoại cho Kiều Minh Chương, lúc tiếng tít tít sắp kết thúc, điện thoại được kết nối.
Đầu điện thoại bên kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tinh-tho-cua-ky-tien-sinh/1174443/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.