"Ừ." Vãn Ý nhẹ nhàng gật đầu, vừa định nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ. "Anh Quý, là tôi, tôi muốn nói với anh một chuyện." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Triệu Mộc Trạch. Nghe vậy, Quý Mộ Thâm khẽ liếc nhìn về hướng cửa, sau đó mím môi. "Mời vào." Vừa dứt lời, Triệu Mộc Trạch mở cửa bước vào, theo sau là Triệu Mộc Khanh và Triệu Mộc Hi. Ba anh em vào cửa, vừa nhìn thấy Vãn Ý đứng bên giường bưng bát canh, bọn họ cũng sửng sốt. Triệu Mộc Trạch dừng vài giây trên bát canh trong tay, rồi đột nhiên nghiêm túc hỏi. "Tiểu Ý, sao em lại ở đây?" "Em đến đây để mang canh cho A Thâm." Vãn Ý vô tội chớp mắt. "Em gái, bọn anh có chuyện muốn nói chuyện với cậu Quý, em xuống lầu một trước." Lúc này, Triệu Mộc Khanh nhẹ nhàng cũng nói với cô. Nghe anh hai nói, vẻ mặt Vãn Ý có phần khó hiểu. "Nói tiếp đi, em không làm trở ngại." Họ đang nói về điều gì mà cô không thể nghe? Thấy cô không chịu rời đi, anh trai Triệu Mộc Trạch của cô đột nhiên nghiêm túc gọi cô. "Vãn Ý!" Khi thấy vậy, Vãn Ý thở dài và phải đồng ý. "Được, vậy em đi ra ngoài." Cùng lắm là cô nghe trộm ngoài cửa. Nói xong cô xoay người đặt canh gà lên tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng nhắc nhở anh. "Nhớ uống sớm, đừng để nguội." Nói xong, cô đang xoay người định bỏ đi, nhưng đột nhiên cổ tay của cô bị bàn tay nóng bỏng của anh nắm lấy. Cô dừng lại và quay đầu nhìn anh với ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-hu-hong-cua-anh/1603061/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.