Nghĩ tới đây, trong mắt Vân Thanh thoáng qua một tia lạnh lùng.
Chẳng ngờ ông trời lại phái cô đến nơi này, cô muốn cứu những người phụ nữ vồ tội đó! Xử lí đàng hoàng bọn khốn này!
Vân Thanh được Hải Sinh cõng về làng, dọc đường đi, Vân Thanh cũng nhìn rõ nơi mình đang ở: đó là một hòn đảo biệt lập, phải dựa vào một chiếc thuyền để ra ngoài. Lưu vực giữa đảo là một ngôi làng.
Hải Sinh cõng Vân Thanh nhanh chóng bước vào càn nhà gỗ nhỏ đơn giản của mình.
Trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc và mục nát, còn thoang thoảng mùi biền…
Vân Thanh cau mày.
Cô bị Hải Sinh ném lên giường.
Trên chiếc giường phủ đầy bụi bẩn, làn da trắng nõn mềm mại của người phụ nữ càng trở nên hấp dẫn hơn, khiến Hải Sinh phải mở to mắt.
“Cô là của tôi…là của tôi!!” Anh ta lẩm bẩm, vội vàng c ởi quần áo, vô cùng vội vàng.
Vân Thanh nằm ở trên giường, yên lặng nắm chặt cây kim bạc trong lòng bàn tay.
Tác dụng của bột thuốc mê mạnh hơn cô nghĩ!
Trên đường đi cồ đã tốn rất nhiều công sức đến mức gần như không thể sử dụng được tay phải của mình, chỉ có một cơ hội duy nhất, cồ phải hạ gục người đàn ông này chỉ bằng một mũi kim!
Vân Thanh nhìn chằm chằm Hải Sinh trước mặt, lúc anh ta lao vào cô, cô đã âm thầm tập trung sức mạnh …
‘Rầm. rầm rầm ’
Nhưng vào lúc quan trọng này, đột nhiên có tiếng đập cửa vội vã….
“Anh Hải Sinh!” Giọng nói của một người đàn ông vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1149958/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.