Liên tiếp ba từ “Lớn”, Tiều Bảo nhấn mạnh nó rất rõ ràng và nặng nề, thậm chí còn nhìn Lục Kì Hữu với ánh mắt oán hận.
“Người xấu làm mẹ khóc, đừng tưởng chỉ một bữa ăn liền có thể mua chuộc cháu!”
Sau khi uống cạn ly rượu trong tay, trong lòng Lục Kì Hữu biết rõ: Đứa con trai này muốn nhận về, hơn nữa sẽ là một chặng đường dài.
Và điều quan trọng là bắt đầu với Nghê Hoan.
Anh ta mím chặt khoảng cách giữa hai lông mày, cảm thấy một cảm giác thắt vọng và tủi phận khó tả.
Người phụ nữ Nghê Hoan đó … thực sự đánh bại anh ta!
“Thật ra, chú và mẹ con… Lục Kì Hữu nghĩ về điều đó, tìm thấy một từ dễ nghe“Chúng ta từng có một mối quan hệ rất tốt.”
Mặc dù Tiểu Bảo chỉ mới năm tuổi, nhưng hiểu chuyện rất
sớm, thằng bé đảo mắt và bắt được kẽ hở.
“Ồ, đó là bởi vì bây giờ quan hệ không tốt. Cháu biết, chú là một người đàn ông xấu, từ đầu đến cuối luôn vứt bỏ.”
Từ ‘từ đầu đến cuối luôn vứt bỏ’ nghiêm túc thốt ra từ miệng Tiểu Bảo, cỏn Vân Thanh đang lặng lẽ án bên cạnh anh ta, dường như bật cười.
Lục Kì Hữu sắc mặt tái xanh “ ”
Nghê Hoan bình thường đều dạy con trai cùa mình đủ loại hỗn đản!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, càng ngày càng hạ quyết tâm phải nhanh chóng đưa con trai về để tiếp nhận sự giáo dục ưu tú chính thống của Lục gia!
Sau khi ăn xong, Tiểu Bảo đi vào phòng tắm.
Vân Thanh đưa thằng bé đến cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150063/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.